4
Cuộc chiến ngày càng ác liệt, càng đánh càng khó khăn.
Nhị Bài Trưởng ngày nào cũng chỉ tay lên trời chửi bới, nói bọn giặc Mỹ chỉ biết dùng máy bay, có giỏi thì xuống đây mà đánh!
Mỗi lúc như vậy tôi đều nói với anh ấy, bây giờ không quân của chúng ta đứng top 3 thế giới, phát triển cả hải, lục, không quân, không ai dám xâm phạm.
Nhị Bài Trưởng luôn cười rất vui vẻ: "Cho dù lời của A Muội cháu là nói dối để lừa ta, ta cũng thích nghe, càng đánh ta càng hăng!"
Chính người Nhị Bài Trưởng tốt như vậy lại hy sinh trong một trận đánh chặn.
Ôm bọc thuốc nổ lao vào gầm xe tăng địch, đồng quy vu tận, nổ tan xác, không còn lại một mảnh thi thể.
Hòa làm một với mảnh đất mà anh ấy đã liều c.h.ế.t bảo vệ.
Lúc Ngưu Bôn rút lui xuống nói với tôi những điều này, khuôn mặt anh ấy đã không còn vẻ rạng rỡ như trước.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"A Muội, chúng tôi cũng không biết ngày nào đó bản thân cũng sẽ như vậy... Thực ra tôi hơi nhớ mẹ tôi rồi..."
Anh ấy mới chỉ mười bảy, mười tám tuổi, chỉ là chiến tranh khiến anh ấy trưởng thành nhanh chóng, ở thời đại của chúng tôi, anh ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Tôi vỗ vai anh ấy, không biết phải an ủi thế nào.
"A Muội, cô hát một bài dân ca Vân Nam cho tôi và Bài trưởng nghe đi..."
Anh ấy lấy đôi giày da mà Bài trưởng vẫn luôn không nỡ đi ra khỏi lòng, đặt lên khoảng đất trống.
Tôi hắng giọng: "Trăng lên sáng tỏ sáng tỏ, nhớ người anh của em ở núi sâu, trăng lên sáng tỏ..."
Hát đến cuối cùng, hai người ôm nhau khóc nức nở.
Tinh thần nào đã chống đỡ cho những con người này không sợ hãi sinh tử đi đến cuối cùng, càng nhìn nhiều, tôi dường như càng hiểu được câu nói đó, tình yêu trong sáng chỉ dành cho Tổ quốc.
Họ không chiến đấu, chiến hỏa sớm muộn gì cũng sẽ lan đến Tổ quốc.
Họ không lập uy, đất nước sẽ mãi mãi bị người khác bắt nạt.
Chính m.á.u tươi của họ đã lát nên sự uy nghiêm của quốc gia, sự an lạc của nhân dân.
5
Là Thái gia gia đến sau núi tìm chúng tôi, ông ấy đã tiếp nhận chức vụ Bài trưởng.
Với vẻ mặt nghiêm nghị gọi chúng tôi quay về.
Tất cả mọi người đều nghiêm chỉnh chờ lệnh, xem ra lại là một trận chiến ác liệt nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/phai-song/chuong-3.html.]
Họ đều chìm đắm trong nỗi đau vì sự hy sinh của Bài trưởng, chỉ hận không thể tự tay xé xác kẻ thù!
"Lệnh cấp trên, chi viện Xích Nhân Lĩnh! Phải giữ vững!" Giọng nói trầm nặng của Thái gia gia vang lên.
Tim tôi thắt lại, chuyện này cuối cùng cũng đến rồi sao?
Xích Nhân Lĩnh, nơi đi dễ khó về.
Thái gia gia của tôi chính là hy sinh ở đó.
Nhưng bây giờ tôi lấy tư cách gì để ngăn cản, cho dù là tôi, cũng sẽ không chút do dự mà tiến lên.
"Gọi Văn Niệm Đình qua đây, là để mọi người viết lại những lời muốn nói!"
Di thư.
Họ xếp hàng đến trước mặt tôi, từ từ kể lể, Lão Dã lấy ra tấm ảnh con gái nhét vào tay tôi: "Tiểu Văn, đây là con gái tôi Diệp Quốc Hồng! Cô cứ viết bố yêu con!"
Nói xong, người đàn ông rắn rỏi như chim ưng ấy cũng đỏ hoe mắt.
Ngưu Bôn đưa đôi giày da mới của Nhị Bài Trưởng cho tôi, nói: "Trở về cô lại hát dân ca Vân Nam cho tôi nghe!"
Được, tôi hứa với anh, anh cũng nhất định phải bình an trở về!
Tiểu Hắc Tử còn nhỏ hơn cả Ngưu Bôn, trông chẳng khác gì một đứa trẻ, cậu ấy đưa cho tôi một ít tiền: "Văn tỷ, chị nhớ mang tiền về cho mẹ em, bảo bà đừng tiếc tiền mua thuốc, nhà em ở Giang Tô Nam Thông..."
Họ đều nói không nhiều, chỉ một hai câu, cuối cùng đến lượt Thái gia gia, ông nói: "Nhìn thấy cháu, ta chính là người có phúc nhất ở đây rồi! Chẳng có gì để nói cả!"
Tôi sắp xếp đồ đạc của mọi người, cất gọn gàng, cuối cùng dặn dò: "Lời nói tôi nhận, đồ đạc tôi giữ hộ các anh, nhưng việc thì các anh đều phải tự mình trở về làm."
Thái gia gia dẫn các chiến sĩ lên Xích Nhân Lĩnh ngay trong đêm, còn tôi được các đơn vị khác đưa đến bệnh viện dã chiến.
Ở đây cứu chữa thương binh.
Nghe ngóng tin tức về Xích Nhân Lĩnh, con số tử vong ngày một tăng.
Trong sách lịch sử chỉ ghi lại đơn giản một nét bút, nhưng mỗi ngày mỗi đêm của tôi ở đây đều vô cùng khó khăn.
Mỗi khi có một đợt thương binh được đưa xuống, tôi đều hỏi họ có thấy Văn Quý Hòa, Ngưu Bôn và những người khác không.
Nhưng người đến người đi, tất bật không ngừng, mỗi ngày đến thời gian nghỉ ngơi yên tĩnh cũng không có, ai có thể nhớ được ai.
Có lẽ họ vẫn đang kiên trì giữ vững trận địa,
Có lẽ họ đã hy sinh...