NGƯỜI GIỮ LÀNG - CHƯƠNG 12

Cập nhật lúc: 2025-04-25 23:16:34
Lượt xem: 3,428

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cay đắng hơn là, Dư Tú cũng đổ bệnh.

Có thể là do vết thương trên người bị viêm nhiễm, cũng có thể là do nền nhà ẩm ướt, bà mơ hồ đến mức hái cả lá cây trong sân cho Tuấn Ngốc ăn.

Cứ vật vã như vậy bốn năm ngày, đến khi Dư Tú tỉnh táo hơn một chút thì cơn sốt của đứa con trong lòng cũng đã hạ.

Nhưng từ đó về sau, Phan Đại Tuấn đã trở thành Tuấn Ngốc.

"Con nghe mẹ còn nhắc đến Hữu Hà."

"Hữu Hà bà ấy... sống ở chỗ không tốt lắm."

Nhắc đến cái tên này, Dư Tú lau mặt, cất lên tiếng thở dài đồng cảm.

Bên rừng trúc đầu làng, phía trước là ruộng lúa, phía sau là ao hoang. Một nơi gọi trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay.

Hoàn cảnh của bà ấy còn bi thảm hơn Dư Tú, chỗ Dư Tú ít ra còn ở giữa làng, trước sau trái phải đều có hàng xóm, ngoài hai kẻ cặn bã kia ra không ai dám chạy vào nhà này.

Tuấn Ngốc đã chứng kiến bi kịch của Dư Tú, chứng kiến bi kịch của Hữu Hà, cậu đã thấy những hình ảnh méo mó nhất giữa nam và nữ ở cái tuổi hồn nhiên nhất.

Vì vậy cậu hiểu mình nên làm gì, chỉ là cậu không nỡ lòng.

Tôi ôm lấy Dư Tú, ôm lấy Tuấn Ngốc giờ đã là một người đàn ông trưởng thành, lòng tôi mãi không thể bình lặng.

Nếu tôi không nhất thời bốc đồng đến cái nhà này, liệu hai mẹ con họ có phải vật lộn trong bùn lầy cả đời, cuối cùng biến thành một nắm đất vàng cay đắng giữa thế gian hay không?

"Tiểu Ninh, em sẽ ly hôn với anh chứ?"

"Chúng ta kiếm được tiền rồi, chúng ta sẽ không bị người khác bắt nạt nữa. Đại Tuấn, chúng ta là một gia đình bình thường, chúng ta sẽ giống như ông bà trên phố, bình bình đạm đạm đi hết cuộc đời này..."

Mùa xuân là thời điểm đẹp nhất ở quê, khắp nơi hoa cải vàng rực rỡ, chiếu rọi thế gian mục nát này trở nên ấm áp, dịu dàng.

Tôi đang tính sổ dưới ánh nắng ấm áp trước cửa thì một bà thím trong làng đánh xe bò đi qua, bắt chuyện với tôi về tình hình nhà Hà Tứ An gần đây.

Vợ hắn mang thai được ba tháng rồi, chuyện này ai cũng biết. Bố mẹ chồng cũ của tôi tuyên truyền tốt lắm, vừa biết tin đã đi khoe khoang khắp nơi.

"Lạ thật nhỉ, chuyện vui lớn thế này, sao không thấy ngày nào cũng đến cửa nhà tôi vênh váo? Sao chẳng thấy đến thế?"

"Haizz, vênh váo cái gì, hai nhà đó sắp lo c.h.ế.t rồi."

"Lo gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/nguoi-giu-lang/chuong-12.html.]

"Còn gì nữa, chuyện đền bù giải tỏa chứ sao. Ai cũng trông mong cuối năm ngoái giải tỏa, giờ đã sang năm mấy tháng rồi, tiền đền bù chẳng thấy đâu, cũng chẳng nghe nói sắp giải tỏa."

18

Tiền đền bù không xuống, nhà Hà Tứ An đúng là đủ sầu não. Thu nhập cả nhà cộng lại còn không đủ trả tiền góp hàng tháng cho chiếc xe của hắn.

"Nhà thông gia bên cạnh đứng đầu làng chửi đổng kìa, nói bọn họ giỏi làm màu, giờ không trả nổi tiền vay còn bắt hai nhà góp vào."

"Thế thì vợ hắn cũng khổ nhỉ, mới mang thai là lúc nghén ngẩm nhất, nhà hắn tình hình thế này thì nỡ mua gì cho ăn?"

"Đúng thế mà..."

Chúng tôi đang nói chuyện thì xa xa trên đường quốc lộ, một chiếc xe cứu thương hú còi chạy qua.

Bà thím đánh xe bò nghển cổ, tặc lưỡi: "Chậc, hình như đi về phía khu nhà mình."

Người trong làng thích hóng chuyện, bà thím không nói chuyện với tôi nữa, vội vàng đánh xe về.

Tôi lười động đậy, đến tối mới thấy Tuấn Ngốc vẻ mặt "thăm dò tình hình địch" hớn hở về nhà, nói nhà Hà Tứ An suýt nữa đánh nhau với nhà thông gia bên cạnh.

Dư Tú đi mua thịt lợn bên đó về, nói đứa con trong bụng vợ Hà Tứ An mất rồi, bị xe cứu thương chở đi.

Cũng không va chạm hay vấp ngã gì, chỉ vì cãi nhau chuyện gì đó, cãi qua cãi lại rồi mất luôn.

"Hà Tứ An sức khỏe yếu lắm, vợ nó khó khăn lắm mới có thai, lần này không giữ được lại thêm khổ một phen, may mà tháng còn nhỏ."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Tôi và Dư Tú ăn cơm tối xong ngồi trong sân nói chuyện phiếm, nhắc đến con cái, bà nhìn tôi với ánh mắt áy náy, luôn đỏ hoe nói: "Đại Tuấn ngốc, làm khổ Tiểu Ninh của mẹ rồi."

Lúc này Tuấn Ngốc tắm xong đi ra, mặc chiếc áo choàng tắm màu trắng tinh tôi mua cho, mái tóc gọn gàng còn ướt được chải ngược ra sau, chỉ vài lọn rủ xuống trán.

Anh ấy trông đẹp trai thật sự, nếu không nói là một tên ngốc bị người ta gọi là người giữ làng, có khi còn tưởng là tổng tài tinh anh của công ty niêm yết nào đó về quê trải nghiệm cuộc sống ấy chứ!

"Tiểu Ninh, cái này đẹp."

Tuấn Ngốc lại gần ôm lấy tôi, dụi dụi má vào má tôi, như một chú chó lớn vẫy đuôi khoe vòng cổ mới.

Tim tôi như bị móng vuốt mèo cào nhẹ, mềm nhũn. Tôi đứng dậy nháy mắt với Dư Tú: "Mẹ, không khổ không khổ."

Rồi kéo Tuấn Ngốc vào nhà: "Đi đi đi, chúng ta cũng đi sinh con, chắc chắn sẽ sinh trước nhà họ Hà, tức c.h.ế.t nhà bọn họ."

Dư Tú lau nước mắt cười rộ lên, lườm Tuấn Ngốc một cái thật mạnh: "Cố gắng lên!"

 

Loading...