Nam Sơ nguy kịch, từng mệnh lệnh của Lạc Du được ban ra trong vòng mười phút ngắn ngủi.
Máy bay y tế riêng của nhà họ Lạc chở theo đội ngũ gồm hai mươi giáo sư và chuyên gia cấp cứu đã cất cánh.
Để đảm bảo Nam Sơ sau khi xuống máy bay có thể đến bệnh viện nhanh nhất, Lạc Du huy động hàng trăm chiếc siêu xe từ các công ty đối tác và bạn bè, mở đường cho "hành lang sinh mệnh."
Đến khi phu nhân họ Lạc biết chuyện nực cười này, tin tức Nam Sơ cần gần 10,000 ml m.á.u Rh âm tính cho ca phẫu thuật cũng vừa được truyền về công ty.
Tôi bị gia đình họ Lạc gọi khẩn cấp lên văn phòng Tổng Giám đốc.
Vừa mở cửa bước vào, phu nhân họ Lạc liền chỉ trích tôi không lo đại cục công ty, không làm tròn trách nhiệm.
Hoàn toàn không nhắc đến việc này là do một tay Lạc Du quyết định.
Đây vốn là phong cách của nhà họ Lạc, bà ta lôi tôi vào chỉ để tránh gây mâu thuẫn với cậu con trai được cưng chiều của mình.
Chủ tịch Lạc thì mặt mày tối sầm, ra lệnh gay gắt: "Máy bay thì thôi đi, mau kêu xe về hết cho tôi! Đây không phải là trò đùa sao!"
Tôi liếc nhìn Lạc Du.
Bị cha mẹ mắng một trận, lúc này trên mặt hắn đầy vẻ âm u, giữa lông mày vẫn lộ chút bất phục và ngang ngược.
"Quản lý Thi, cô thấy sao?" Hắn ngẩng nhẹ mí mắt, cây bút trong tay xoay loạn.
Hừ, lại muốn đẩy trách nhiệm cho tôi?
Tôi tiếp tục làm ngơ, ra vẻ bất khuất: "Tổng Giám đốc Lạc, yên tâm, chỉ cần anh lên tiếng, tôi nguyện vào nước sôi lửa bỏng."
Là trưởng phòng PR, chỉ cần không phải chịu trách nhiệm, tôi muốn nói lời hoa mỹ thế nào cũng được.
Tôi sẽ không ngu ngốc như kiếp trước nữa.
"Con—con—" Phu nhân họ Lạc tức đến trợn trắng mắt.
Trợ lý vội vàng đưa thuốc trợ tim cho bà ta.
"Đúng là nuôi ong tay áo mà—" Phu nhân họ Lạc căm hận chỉ vào tôi.
Thật nực cười!
Vì trả ơn, tôi từ bỏ giấc mơ trở thành bác sĩ phẫu thuật tài ba, giúp Lạc Du quản lý công ty, đổi lại được gì?
Khi Lạc Du tuyên bố từ bỏ việc cấp cứu.
Tôi đã dốc hết sức kéo lấy bà ta, cầu xin cứu tôi một mạng. Nhưng bà ta từng ngón từng ngón bẻ tay tôi ra, giả vờ khuyên nhủ: "Vi Vi, chuyện của hai vợ chồng các con tự giải quyết, A Du sẽ không hại con đâu."
Tôi vẫn nhớ, kiếp trước khi Nam Sơ gặp chuyện, tôi lập tức báo cho bà ta: "Dì Lạc, dì nên đến công ty một chuyến, cháu lo cho Tổng Giám đốc Lạc—"
Bà ta cười tít mắt khích lệ tôi: "Vi Vi, dì tin con, nhất định phải giúp dì trông chừng A Du, đừng để nó làm bậy."
Lúc này một cuộc điện thoại gọi đến.
Lạc Du nghe máy xong, sắc mặt thay đổi, bật dậy: "Đủ rồi! Việc quan trọng bây giờ là thu thập thật nhiều m.á.u Rh âm tính, mau tập hợp người đến bệnh viện, y tá lấy m.á.u đã chờ sẵn rồi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/nguoi-chong-ben-goi-chi-chuc-cho-tra-thu-toi/chuong-2.html.]
Tôi mím môi: "Tổng Giám đốc Lạc, lượng m.á.u quý hiếm như vậy, không thể trong thời gian ngắn—"
Lạc Du sốt ruột đi đi lại lại: "Tôi biết ngay, cô chẳng thật lòng muốn cứu Nam Sơ! Nếu cô ấy—"
"Tổng Giám đốc Lạc!" Tôi nâng cao giọng, cắt ngang lời hắn.
Tôi lấy ra tài liệu đã chuẩn bị sẵn, thuận theo nói: "Tôi hiểu lo lắng của anh, để không ảnh hưởng đến việc điều trị cho cô Nam, tôi tự nguyện từ chức."
Rồi tôi đưa cho phu nhân họ Lạc một cuốn sổ ghi chép, lạnh nhạt mở miệng: "Đây là danh sách những khoản dì đã tài trợ cho cháu từ khi cháu 12 tuổi. Cháu đã tính theo tỷ lệ lạm phát, gấp năm lần hoàn trả cho dì."
Phu nhân họ Lạc trừng mắt kinh ngạc, tôi lại bổ sung: "Ồ, tất nhiên, cháu cũng tính luôn lãi suất."
Không ngờ, cuốn sổ tôi dùng để ghi nhớ ân tình kiếp trước, giờ lại trở thành công cụ cắt đứt quan hệ với nhà họ Lạc.
Kiếp này, họ đừng hòng dùng ân tình để trói buộc tôi nữa.
Lạc Du đang bực bội, đẩy mạnh tôi ra, tức giận rời đi, lớn tiếng nói: "Muốn kích tôi à? Tôi sẽ cho cô thấy, tôi có thể cứu sống Nam Sơ hay không!"
"Muốn cút thì cút nhanh đi!"
Tôi lập tức "cút" cho lẹ.
Vừa về đến văn phòng, công ty đã náo loạn, ai nấy đều hoang mang lo sợ.
Hóa ra, trưởng phòng nhân sự vừa thông báo toàn thể nhân viên xuống lầu hiến máu.
Trước khi có kết quả nhóm máu, không ai được rời khỏi công ty.
Phong ba sắp đến, mọi thứ đang phát triển theo chiều hướng tồi tệ nhất mà tôi dự đoán.
Khi xuống lầu, tôi gặp mấy thai phụ đang bàn nhau làm sao tránh việc hiến máu.
"Công ty định làm gì vậy chứ, mình là m.á.u gấu trúc, sợ c.h.ế.t đi được."
Tôi khựng lại, cuối cùng quay người rời đi.
Kinh nghiệm đau thương kiếp trước dạy tôi rằng, nhất định phải buông bỏ tâm lý cứu người, tôn trọng vận mệnh của người khác, đừng gánh nghiệp thay người.
Về đến nhà, tôi thả người xuống bồn tắm, cảm giác mơ hồ như đang sống trong một giấc mộng.
Mơ mơ màng màng thiếp đi, tôi bỗng giật mình tỉnh dậy vì một cơn ác mộng.
Lúc này, đèn đường đã lên, đồng nghiệp gọi điện báo rằng Nam Sơ đã nhập viện phẫu thuật thành công, còn họ thì vẫn đang phải tăng ca khổ sở.
Cô ấy than vãn trong điện thoại:
"Quản lý, hôm nay đường từ sân bay đến bệnh viện số một bị cả trăm chiếc siêu xe chặn để mở đường, nhiều người quay clip đăng lên, đoán là nhân vật lớn nào đó phô trương lố bịch."
"Chúng em ở mấy phòng ban phải báo cáo gỡ video, bấm đến mức muốn gãy ngón tay luôn. Haiz, tối nay đừng mong ngủ được."
Cúp điện thoại xong, tôi cầm điện thoại lướt một lúc, đúng là không thấy tin tức liên quan.
Hiện giờ Lạc Du đang ở bên Nam Sơ suốt, công ty do Chủ tịch Lạc điều hành. Để bịt miệng dư luận và xử lý hậu quả, chắc chắn họ đã tốn không ít tiền.
Tôi đứng dậy đi đến bàn làm việc, nhìn bản báo cáo điều tra về Nam Sơ trong ngăn kéo, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh.