Lý Huệ Lan cảm động đến mức ôm lấy con trai mà khóc rống lên.
Nhìn cảnh tượng đó, tôi cảm thấy buồn nôn.
Chu Hiểu thở dài, nói:
"Dù sao về mặt pháp lý, chúng ta có thể giành lại quyền thừa kế. Nhưng để lấy lại toàn bộ tài sản cha em để lại là chuyện không dễ."
"Dù gì bà ta cũng là vợ hợp pháp của cha em lúc sinh thời, vẫn có quyền sở hữu tài sản chung."
Tôi gật đầu, thản nhiên nói:
"Không sao, em chỉ cần lấy lại phần thuộc về mình."
Thấy tôi đã suy nghĩ thấu đáo, Chu Hiểu yên tâm, cười nhẹ:
"Được rồi, chuyện phiền phức gì rồi cũng sẽ qua. Chúng ta cũng chạy ngược xuôi cả ngày rồi, hay là ghé vào đâu đó ăn chút gì đã?"
Anh xoa bụng, nhíu mày làm ra vẻ đáng thương:
"Anh đói sắp c.h.ế.t rồi đây!"
Nhìn bộ dạng này của anh, tôi không nhịn được mà bật cười:
"Được, thưởng cho anh vì hôm nay đã đ.ấ.m ngất thằng em vô dụng kia của em. Bữa này em bao!"
Chúng tôi chọn một nhà hàng bít tết khá nổi tiếng. Đây cũng là nơi mà Chu Hiểu rất thích ăn.
Vừa đỗ xe xong, tôi nhìn qua cửa kính và bất ngờ phát hiện một bóng dáng quen thuộc.
Là cha dượng của tôi.
Ông ta đang khoác tay một người phụ nữ ăn mặc thời thượng, trông vô cùng quyến rũ, hai người thân mật đi vào nhà hàng.
Chu Hiểu đang định giục tôi xuống xe, thấy tôi cứ nhìn chằm chằm ra ngoài liền thắc mắc:
"Em nhìn gì vậy? Xuống xe thôi."
Tôi nắm lấy cánh tay anh, chỉ vào cửa nhà hàng:
"Anh nhìn kìa, đó là cha dượng của em!"
"Ông ta lại đi ăn bít tết với một người phụ nữ lạ!"
Chu Hiểu nhíu mày nhìn tôi:
"Em muốn vào xem thử à?"
Tôi gật đầu chắc nịch:
"Tất nhiên rồi. Dù sao chúng ta cũng định vào ăn, mà em thì rất tò mò xem hai người này đang giở trò gì."
Chu Hiểu bật cười, chạm nhẹ vào mũi tôi:
"Lý Huệ Lan đã đoạn tuyệt quan hệ với em rồi, em còn quan tâm chồng bà ta có ngoại tình hay không làm gì?"
Tôi lắc đầu, nghiêm túc nói:
"Em chỉ thấy có gì đó không đúng. Bà ta đã nằm viện gần một tháng, ngay cả thằng em vô dụng của em cũng còn tới thăm mấy ngày. Vậy mà cha dượng em lại không xuất hiện lần nào. Nhất định có điều gì đó mà em chưa biết."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/ngay-cong-bo-di-chuc-cua-cha-me-ruot-toi-mat-tri-nho/chuong-7.html.]
Nói xong, tôi kéo Chu Hiểu ra khỏi xe, đi thẳng vào nhà hàng.
Nhà hàng này vốn theo phong cách cao cấp, bên trong vang lên những bản nhạc du dương, khách tuy đông nhưng không hề ồn ào.
Chúng tôi nhanh chóng tìm thấy cha dượng và người phụ nữ đi cùng ông ta.
Họ chọn một góc bàn hơi khuất.
Cha dượng từng gặp tôi trước đây, nhưng chưa từng gặp Chu Hiểu. Tôi liền bảo anh ấy ngồi ở bàn bên cạnh cha dượng, gọi món và lặng lẽ bật điện thoại ghi âm cuộc trò chuyện của họ.
Còn tôi thì chọn một chỗ xa hơn một chút, gọi một phần bít tết và bắt đầu ăn.
Vì khoảng cách khá xa, tôi không thể nghe rõ họ nói gì, nhưng có thể thấy hai người đang tranh luận khá căng thẳng.
Chẳng bao lâu sau, cả hai đều có vẻ không vui, cuối cùng mỗi người một ngả, lần lượt rời khỏi nhà hàng.
Chu Hiểu lập tức đi tới chỗ tôi, vẻ mặt anh có chút kỳ lạ.
Tôi vội hỏi:
"Chuyện gì vậy? Sao hai người họ trông như đang cãi nhau thế?"
Chu Hiểu thở dài, rồi bất chợt bật cười một cách khó hiểu.
Anh cầm ly rượu vang trên bàn, nhấp một ngụm, sau đó chậm rãi nói:
"Anh đoán là... có lẽ thằng em trai của em không thể phù hợp để hiến tủy cho Lý Huệ Lan đâu."
—---------
Một tuần sau, bệnh viện đột nhiên gọi điện cho tôi.
Bác sĩ trong điện thoại nói rằng Lý Huệ Lan yêu cầu xuất viện và cần người nhà đến ký giấy tờ. Giọng ông ta có chút vội vàng.
"Ban đầu, chúng tôi định để em trai cô ký, nhưng không thể liên lạc với cậu ta, chỉ còn cách gọi cho cô."
Tôi bình tĩnh hỏi:
"Không phải nó ở lại bệnh viện để làm xét nghiệm tủy xương cho Lý Huệ Lan sao? Sao lại mất tích rồi?"
Bác sĩ bất đắc dĩ đáp:
"Xét nghiệm không thành công, sau đó em trai cô biến mất luôn. Nói chung tình hình khá phức tạp, cô nên đến bệnh viện đi."
"Mẹ cô bây giờ đang làm loạn đòi xuất viện."
Tôi thở dài, chỉ có thể lái xe đến bệnh viện.
Vừa vào phòng bệnh, tôi đã thấy sàn nhà đầy những mảnh vỡ của đồ đạc bị đập nát, còn Lý Huệ Lan thì ngồi bất động trên giường, nhìn chằm chằm ra cửa sổ.
Thấy tôi đến, y tá vội kéo tôi sang một bên thì thầm:
"Tình trạng tinh thần của bệnh nhân hiện tại rất không ổn định. Bà ấy vừa tức giận đập phá hết đồ trong phòng bệnh, bây giờ chắc mệt rồi, đang nghỉ ngơi."
Tôi gật đầu rồi bước vào.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Lý Huệ Lan trông như đã già đi cả chục tuổi.
Bà ấy đôi mắt vô hồn, mái tóc đã gần như bạc trắng.