Họ hoảng rồi, nên chuyện gì cũng dám làm.
Tôi tuy có lý, nhưng không muốn dính líu thêm.
Quan hệ huyết thống — quá nhiều lỗ hổng pháp lý, tôi không muốn mạo hiểm.
Vì vậy, ngay ngày hôm sau khi mẹ tôi lần đầu đến tìm tôi, tuy rất tiếc nuối, tôi vẫn vội vã rao bán nhà trên khắp các nền tảng.
Bán được trong vòng nửa tháng, tuy bị lỗ 50.000 tệ.
Nhưng còn hơn mất trắng.
Nếu không thì, tại sao hôm trước mẹ tôi gọi điện hỏi xin tiền, mà không đến gõ cửa?
Nếu không thì, tại sao Tạ Tân Từ phải ra tận công ty chờ tôi, chứ không ở nhà chờ?
Bởi vì — chúng nó gõ cửa, không ai mở.
Chủ mới tuy đã mua, nhưng chưa dọn vào.
Tạ Tân Từ không tin tôi.
Hắn tiếp tục gửi tin nhắn thoại:
“Tạ Văn Duệ, mày lừa ai đấy?”
Tôi nghe xong, chặn luôn WeChat của hắn.
Tiện thể gửi tin nhắn xin lỗi chủ nhà mới và thông báo rằng nhà cô ấy bị chiếm dụng.
Chủ mới là người cứng rắn, lập tức về nhà. Thấy Tạ Tân Từ thái độ hung hăng, còn vu cho cô là người tôi thuê đến lừa hắn, nhất quyết không chịu rời đi.
Cô báo công an ngay.
Dù Tạ Tân Từ sau đó xin lỗi và thừa nhận nhà đã sang tên, chủ nhà nhất quyết không hòa giải.
Hắn bị tạm giữ hành chính và phạt 2.000 tệ tiền thay khóa.
À, chủ nhà còn đưa cả thợ mở khóa đi cùng về đồn vì nghi là đồng phạm.
Cô nói:
“Đám thợ khóa đúng là phiền, không hỏi gì mà cứ thế mở cửa. Tôi từng gặp chuyện tương tự ở nơi ở cũ.”
Chắc vì tôi đã giảm 50.000 tệ khi bán nhà, cô thấy tôi dễ thương nên tâm sự luôn mấy câu.
Tôi nghe xong, like một phát:
“Làm tốt lắm.”
—------------
Lần này tôi đi công tác hẳn ba tháng, dù chỉ ở thành phố bên.
Tôi chặn hết tất cả liên lạc với gia đình, không ai biết tôi ở đâu.
Sếp tôi còn nói dối mẹ tôi rằng tôi đã nghỉ việc và rời khỏi thành phố.
Nghe nhân viên kể lại trong nhóm, sếp tôi còn mắng mẹ tôi một trận té tát:
“Bà đã không yêu con gái, sao còn sinh ra nó? Đầu óc bà có vấn đề à?”
“Tôi chưa từng thấy bố mẹ nào mặt dày vô liêm sỉ như hai người!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/me-khong-trong-nam-khinh-nu-chi-la-khong-yeu-toi/7.html.]
Tôi thật sự cảm động đến phát khóc.
Tôi thề, sau này sếp đi câu mà không bắt được cá, tôi sẵn sàng nửa đêm dậy ném mồi giúp ông ấy!
Ba tháng đó, tôi sống rất yên bình.
Khi trở lại, trước công ty cũng chẳng thấy mẹ hay em tôi rình rập nữa.
Tôi nghĩ, có khi khỏi cần nghỉ việc, khỏi phải dọn khỏi thành phố này. Dù sao tôi rất yêu công việc hiện tại, sếp tốt, đồng nghiệp cũng không chơi xấu.
Mãi đến một năm sau, tôi mới nhận được cuộc gọi từ bố.
Trong một năm đó, tôi tất nhiên chẳng ngu gì mà liên lạc lại với họ, vẫn giữ chế độ “hễ được đi công tác là đi”, nửa năm trời ở bên ngoài.
Hoàn toàn không biết họ sống c.h.ế.t ra sao.
Nghe ra giọng bố qua điện thoại, tôi định cúp máy luôn.
Nhưng ông lại nói:
“Văn Duệ… bố xin lỗi con.”
Tay tôi hơi khựng lại, không cúp nữa.
Tôi hỏi:
“Có chuyện gì?”
Bố tôi bắt đầu lảm nhảm kể cả đống chuyện cũ, từ hồi nhỏ đến giờ.
Ông nói: hồi đó ông cũng từng rất muốn đón tôi về nuôi.
Thật ra câu này không phải nói dối.
Tôi nhớ rất sớm, nhất là những chuyện liên quan đến bố mẹ.
Lúc đó bà nội là người chăm tôi. Ai từng chăm con nít đều biết, dù có hiền cỡ nào cũng sẽ có lúc mất bình tĩnh.
Những lúc như vậy, bà nội hay chửi bố mẹ tôi là vô trách nhiệm, để con cho bà nuôi, không tiền, không quan tâm. Nếu tôi khóc, bà còn đánh.
Thế nên, mỗi lần bà nội phát khùng, tôi lại ghét bà, và càng mong bố mẹ về đón.
Tôi từng có kỳ vọng rất lớn vào bố mẹ — ít nhất là trước khi hoàn toàn thất vọng.
Lúc đó, tôi thích Tết nhất, không phải vì bánh kẹo hay pháo hoa, mà là vì bố mẹ sẽ về nhà.
Bố tôi mỗi lần về Tết đều mua quần áo mới, nắm tay tôi đi mua bánh, mua quà, còn hứa:
“Sang năm bố sẽ đưa con về sống cùng.”
Chỉ là… năm này qua năm khác, cái “sang năm” đó vĩnh viễn không bao giờ tới.
Tôi vẫn còn nhớ rõ — năm Tạ Tân Từ ba tuổi, bố tôi long trọng hứa:
“Chờ Tân Từ lớn thêm chút nữa, năm sau sẽ đưa con về.”
Năm sau, họ chuẩn bị lên xe trở lại thành phố, tôi đứng bên cạnh xe.
Mẹ tôi cau có hỏi:
“Con đứng đây làm gì?”
Tôi ngây thơ và mừng rỡ trả lời:
“Bố nói năm nay sẽ đưa con về cùng.”
Mẹ tôi quay lại quát bố tôi:
“Anh hứa hẹn cái gì với nó? Tôi bao giờ đồng ý đưa nó về? Trong nhà đã có một đứa con nhỏ, lại thêm một đứa lớn, anh muốn tôi mệt c.h.ế.t à? Cái con Văn Duệ này đúng là đồ hoang, nó mà về thì nhà không đảo lộn mới lạ!”