Vé tàu lúc 7 giờ tối, hành lý đã sắp xong.
Tôi tính gọi đồ ăn về, ăn uống xong thì để Lý Tống lái xe đưa mẹ anh ấy ra ga.
Ai ngờ bà ta lại đòi tự nấu cơm.
"Trước khi đi, để mẹ nấu một bữa cho cháu nội ăn, vậy cũng không được à?"
Được thôi, vì cháu nội bà nấu đúng không?
Thế là tôi đặt luôn một suất KFC Family Bucket cho tôi và con gái.
Lúc đồ ăn giao đến, mẹ chồng vẫn đang bận rộn trong bếp.
Tôi bảo Tiểu Vũ đi rửa tay, rồi chạy xuống lấy đồ ăn.
Khi tôi trở lại, không thấy con gái đâu nữa.
Tôi hỏi Lý Tống, anh ấy bảo mới thấy con bé lúc nãy.
Tôi hô to:
"Tiểu Vũ, ra ăn đùi gà nào!"
Không có ai trả lời.
Tôi đi từng phòng tìm, nhưng không thấy bóng dáng con bé đâu.
Chỉ thấy con trai đang ngủ trên giường tôi.
Có lẽ hôm nay khóc quá nhiều, nó đã mệt lả.
Tôi chạy vào bếp tìm.
Bà ta vẫn cúi đầu băm thịt, nghe tôi bảo con bé mất tích, cũng không thèm ngẩng lên.
Rất kỳ lạ.
Mặc dù ngôi nhà của chúng tôi là một căn hộ lớn rộng hơn 200 mét vuông, nhưng một đứa trẻ không thể biến mất trong nhà được, phải không?
Mẹ chồng vẫn tiếp tục chặt thịt "rầm rầm", át đi tiếng tôi gọi Tiểu Vũ.
Bà ta rất khả nghi.
Tôi giật phắt con d.a.o trên tay bà ta.
"Tô Dương, cô lại phát điên cái gì nữa!"
"Cô đã ép con trai tôi tiễn tôi về quê, tôi cũng đã đồng ý rồi, cô còn muốn gì nữa?"
"Muốn cầm d.a.o c.h.é.m tôi sao?"
Tôi cười lạnh:
"Giết gà không cần d.a.o mổ trâu."
Bà ta giận đến mức chỉ tay vào tôi:
"Cô vừa mắng tôi là gà sao?"
Lý Tống cũng bước vào, vẻ mặt căng thẳng:
"Vẫn chưa tìm thấy Tiểu Vũ sao?"
Tôi gật đầu, đồng thời ra hiệu cho anh đừng nói gì.
Mẹ chồng còn định cãi lại, nhưng bị Lý Tống ngăn lại.
Không khí lặng như tờ.
Tôi nín thở, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng gọi yếu ớt:
"Mẹ ơi..."
Âm thanh rất nhỏ, dường như vọng ra từ bên trong bức tường.
Tôi lập tức hiểu con gái ở đâu!
Khi cải tạo ngôi nhà này, chúng tôi đã thiết kế một phòng trữ đồ kiêm phòng trú ẩn.
Vì đó là thời điểm dịch bệnh, khắp nơi lan truyền những tin đồn về ngày tận thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/me-chong-day-con-trai-toi-phai-khinh-thuong-phu-nu/7.html.]
Nên chúng tôi đã đặc biệt tạo ra một không gian bí mật với cửa ẩn và tường cách âm.
Tôi đẩy mạnh mẹ chồng sang một bên, đi thẳng đến chỗ cửa kho bí mật.
Nhưng cửa không mở được.
"Lý Tống, mở cửa đi! Tiểu Vũ đang ở trong đó!"
Chìa khóa từ xa luôn do Lý Tống giữ, nhưng anh sờ túi một hồi, phát hiện không thấy đâu.
Bắt đầu hoảng hốt.
Lúc này, chuông báo thức điện thoại của tôi vang lên, nhắc nhở đến giờ đưa mẹ chồng ra ga tàu.
Tôi tắt ngay điện thoại, toàn bộ tâm trí chỉ còn nghĩ làm sao cứu con gái ra ngoài.
Đúng lúc đó, mẹ chồng lại thản nhiên buông một câu:
"Thấy chưa? Không kịp ra ga rồi đúng không? Đó chính là ý trời."
Tôi lập tức cảnh giác.
Ánh mắt tôi sắc bén quét về phía bà ta.
Rồi tôi chụp lấy cổ áo bà, đè bà xuống bàn bếp!
"Tô Dương! Cô làm cái gì vậy!"
Lý Tống hét lên, định chạy đến kéo tôi ra.
Nhưng tôi vẫn giữ chặt lấy Tôn Mỹ Lan, không buông:
"Bà đã nhốt con gái tôi lại, đúng không?"
Bà ta c.h.ế.t cũng không nhận:
"Cô nói linh tinh cái gì thế? Đuổi tôi đi còn chưa đủ, giờ còn muốn vu oan rằng tôi hại con gái cô sao?"
"Cô có phải muốn chia rẽ quan hệ mẹ con tôi không?"
Lý Tống cũng không tin:
"Tô Dương, em thả mẹ ra trước đã, có gì từ từ nói."
Tôi mặc kệ những gì họ đang nói.
Một tay bóp chặt cổ bà ta, tay còn lại soát người bà ta.
Và tôi sờ thấy chiếc chìa khóa từ xa.
Lý Tống kinh hãi, hét lên:
"Mẹ! Sao mẹ lại…"
Nhưng mẹ chồng gào toáng lên trước:
"Là Tô Dương vừa nhét chìa khóa vào người mẹ, rồi cố ý làm rơi ra trước mặt con!"
"Cô ta vu oan cho mẹ lấy chìa khóa!"
"Mẹ chưa từng sống ở đây, làm sao mẹ biết trong nhà có phòng bí mật?"
Bà ta cố gắng giải thích.
Nhưng tôi chẳng buồn nghe, chỉ vội mở cửa, ôm lấy con gái ra ngoài.
Lần này, Tiểu Vũ dù sợ hãi, nhưng vẫn dũng cảm.
Vừa bước ra, con bé chỉ thẳng vào bà nội:
"Chính bà nội đã nhốt con vào đó!"
"Ban đầu con đang rửa tay, bà nói sáng nay đánh con là sai, bà muốn tặng con một bảo vật gia truyền để xin lỗi."
"Rồi bà dắt con đến chỗ phòng bí mật, nhân lúc con không để ý, bà đẩy con vào trong!"
Bà ta lại chối ngay lập tức:
"Cháu nói bậy, rõ ràng là cháu nghịch ngợm, tự lấy trộm chìa khóa của ba cháu!"