LỤC MẪU ĐƠN - 1

Cập nhật lúc: 2025-04-25 09:38:50
Lượt xem: 93

1.

Ngày Ôn Húc thành thân, ta châm lửa đốt hết toàn bộ bản thảo viết suốt bao năm qua. Từng câu từng chữ tâm huyết cứ thế hóa thành tro bụi.

Nữ quan phủ công chúa xông vào sân, thấy tro bụi bay tán loạn khắp nơi, giận dữ quát:

“Ngày đại hỷ của Công chúa và Phò mã, ngươi lại dám đốt vàng mã ở đây! Cố tình muốn rước xui xẻo có đúng không?!”

Ta cụp mắt đáp: “Chỉ là vài bức thư cũ thôi…”

Nàng ta đá lật lò than, dùng gậy khuấy đống tro tàn, nhìn thấy mấy dòng chữ chưa cháy hết còn sót lại, lúc này sắc mặt mới dịu đi đôi chút. Sau đó lại ném một chiếc rương nặng trịch xuống dưới chân ta.

“Phò mã gia nhân từ! Ngươi là ả điên đến phủ công chúa gây náo loạn, còn dám mạo nhận mình là tác giả thật sự của Lục Mẫu Đơn, vậy mà ngài ấy vẫn ban cho ngươi một rương vàng bạc!”

“Đổi lại là ta, đã sớm dùng loạn côn đánh c-h-ế-t ngươi mới hả giận!”

Nàng ta mặt lạnh rời đi, không nán lại thêm một khắc nào. Nắp rương bật mở, bên trong là những thỏi vàng sáng chói. Dưới đống vàng đè ép một phong thư. Ta rút ra xem.

【Lệnh Nghi, tuy ta phụ nàng nhưng nếu đổi lại là nàng, hẳn là cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống như ta.】

【Chỗ vàng này đủ để nàng sống yên ổn cả đời không cần lo cơm ăn áo mặc, vậy mà ở phủ công chúa lại chỉ là khoản tiêu vặt trong một tháng. Nay ta có cơ hội thay đổi cuộc đời, há có lý nào lại tự giam mình trong vũng bùn lầy nhớp nháp?】

【Chớ có trách ta, làm người đều có số mệnh, cũng nên chia ly trong yên bình.】

Từ xa truyền đến tiếng chuông trầm bổng.

“Coong… coong… coong… coong… coong… coong…”

Sáu tiếng, kết thúc buổi lễ.

Ta đứng đó ngây ngẩn cả người, hồi lâu mới lau đi giọt lệ vương trên má. Thì ra quãng thời gian từng cùng ta sánh bước, đối với hắn lại là đoạn ngày tháng chìm trong bùn nhơ…

Thôi vậy.

Ta khoác lên tay nải đã chuẩn bị sẵn, khóa lại tiểu viện này, rời đi đầu không ngoảnh lại.

Chỉ nghĩ Kinh thành thật quá ồn ào, quả không phải nơi yên tĩnh để viết văn.

2.

Ba tháng trước, bảng vàng kỳ thi Hội được dán lên, tên Ôn Húc không có trong đó. Đây là lần thứ hai hắn thi rớt.

Về đến nhà, hắn nhốt mình trong phòng, uống đến say khướt. Ta biết hắn buồn, bèn nấu canh giải rượu cho hắn, định an ủi đôi câu. Mang vào phòng lại bị hắn hất văng xuống đất. Mắt hắn đỏ ngầu, nói:

“Cha vợ của Nhậm Tử Kỳ là Hàn lâm học sĩ, hắn thi một lần là đỗ.”

“Cậu ruột của Lý Ngọc làm quan ở Lễ bộ, hắn cũng chỉ thi một lần là đỗ…”

“Nhà mẹ đẻ Trương Đình buôn bán lớn ở Huệ Châu, hắn cũng vậy, một lần là đỗ!”

“Nàng nói xem, mười lăm ta tuổi đỗ tú tài, mười tám tuổi thi đỗ cử nhân, tài hoa trời ban, vì sao lại thi trượt hai lần liên tiếp?!”

Giọng hắn chất chứa uất hận và oán trách khiến lòng ta như rơi xuống vực thẳm.

“...Vì sao?”

Hắn nghiến răng ken két.

“Chỉ vì ta xuất thân bần hàn! Chỉ vì nàng vô tích sự không làm nên trò trống gì!”

“Nếu nhà nàng có thể giúp ta dù chỉ một phần, ta đâu đến nỗi có tài mà chẳng tìm thấy lối đi?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/luc-mau-don/1.html.]

Ôn Húc quét hết đồ đạc trên bàn xuống đất, chộp lấy cái bát ném thẳng về phía sau ta.

“Cút! Cút cho ta!”

Ta hoảng hốt chạy ra ngoài, tựa vào cửa, nước mắt không ngừng rơi. Ta tự dỗ dành bản thân: chỉ vì hắn nhất thời thất bại nên mới nói vài lời quá đáng trong lúc say thôi. Nhưng lòng vẫn đau đến không thở nổi. Lời nói lúc say, há chẳng phải lời thật lòng hay sao?

Ngoài cửa, nhà có người đỗ đạt cao đang đốt pháo ăn mừng. Ta bỗng nhớ lại ngày thành thân cùng Ôn Húc. Khi ấy hắn nghèo túng, lễ cưới của chúng ta cũng đạm bạc vô cùng.

Cùng ngày hôm ấy có nhà quyền quý tổ chức đám cưới. Trước kiệu đỏ nổ tung một tràng pháo, pháo hoa rơi xuống như cơn mưa sao. Dân trong thành ngẩng đầu chiêm ngưỡng, ta cũng nhìn đến ngẩn ngơ. Nhưng Ôn Húc lại chỉ nghiêng đầu nhìn ta, trên mặt có chút hổ thẹn.

“Lệnh Nghi, ta nhất định sẽ vì nàng mà giành lấy tương lai rạng rỡ, để nàng không còn phải ngưỡng mộ bất kì ai nữa.”

Thật ra, ta chưa từng bận tâm đến những hào nhoáng hư danh đó. Ánh mắt của thế tục nào có nghĩa lý gì, chỉ có chân tình mới là vô giá. Thế nhưng điều Ôn Húc khao khát không phải là chân tình.

Kinh thành quá hoa lệ, hoa lệ đến mức đã làm mờ mắt hắn. Hắn muốn công danh phú quý, muốn vinh hoa rực rỡ.

Vì điều đó mà đến cả ta, hắn cũng có thể vứt bỏ.

3.

Ta mua một tấm vé tàu ở Thông Châu, xuôi theo dòng Đại Vận Hà đi đến Hàng Châu.

Mấy năm trước, phụ thân ta vì bị cuốn vào cuộc đấu đá chốn quan trường nên bị giáng chức, bị điều đến Tiền Đường làm một chức quan nhỏ không đáng kể. Còn ta thì gả cho Ôn Húc.

Chớp mắt một cái, đã bao năm không gặp. Những ngày sống một mình ở kinh thành, Ôn Húc vùi đầu đọc sách. Một mình ta chống đỡ cả gia đình. Dựa vào của hồi môn, chắp vá tích góp từng chút, cũng coi như tạm đủ sống. Nhưng từ sau khi hắn thi rớt, tình cảnh trong nhà ngày một khó khăn.

Tâm tư của hắn cũng đổi thay. Ngày ngày ra khỏi nhà, đến nửa đêm mới trở về, trên người là mùi phấn son không thể che giấu.

Ta không nhịn được mà hỏi: "Chàng đi đâu vậy?"

Hắn ngả người xuống ghế, say lướt nói:

"… Túy Tiên Lâu.”

"Nơi đó có nhiều học sinh Quốc Tử Giám, ta mời bọn họ uống rượu..."

Móng tay ta bấm chặt vào lòng bàn tay. Túy Tiên Lâu là chốn xa hoa bậc nhất kinh thành, một chén rượu cũng tốn đến năm trăm văn.

Ta run rẩy túm lấy áo hắn: "… Chàng đã tiêu tốn bao nhiêu rồi?"

Hắn lại bực bội hất tay ta ra.

"Chỉ là vài chén rượu thôi mà!"

Trong lúc giằng co, từ ống tay áo hắn rơi ra một mảnh giấy mỏng. Dòng chữ ở giữa được khoanh tròn bằng mực đỏ.

[Ghi nợ ba mươi lượng bạc]

Ta ngã phịch xuống đất. Ba mươi lượng bạc, đó là chi phí sinh hoạt cả năm của hai chúng ta. Hắn loạng choạng đứng dậy, chỉ tay vào ta, mắng:

"Nhìn cái bộ dạng hèn nhát túng quẫn của nàng kìa! Đợi ta làm quan rồi, đừng nói ba mươi lượng, dù ba trăm lượng cũng chẳng đáng nhắc tới!”

"Ta uống rượu với họ, ai cũng khen văn chương của ta không tầm thường! Biết đâu một ngày nào đó có tiệc gia đình, họ sẽ mời ta tham gia..."

"Suốt ngày vùi đầu đọc sách thì ích gì! Chi bằng ra ngoài giao thiệp nhiều hơn!"

Hắn bước vào phòng ngủ, ngã xuống giường rồi ngủ mê man. Trong giấc mộng, miệng vẫn lẩm bẩm không rõ:

"Ngụy Tử, Diêu Hoàng... đừng chạy mà! Lại đây thơm gia một cái nào..."

Ta ngồi đờ đẫn dưới đất. Nước mắt thấm ướt khóe mi, nỗi lòng đầy bi ai.

Loading...