
LỜI NGUYỀN BẠCH NGUYỆT QUANG TRỞ LẠI
- Cập nhật
- 22 giờ trước
- Loại
- Truyện Chữ
- Tác giả
- Zhihu
- Thể loại
- Ngôn TìnhHiện ĐạiXuyên SáchChữa LànhHư Cấu Kỳ ẢoNgọtGương Vỡ Không Lành
- Team
- Cúc Cúc Dịch Truyện
- Lượt xem
- 677
- Yêu thích
- 1
- Lượt theo dõi
- 0
- Trạng thái
- Đã đủ bộ
Tôi là bạch nguyệt quang của nam chính, nhưng trong câu chuyện của anh ấy, tôi chỉ là nữ phụ.
Vì cứu anh, tôi bị xe đâm, trở thành người thực vật.
Năm thứ năm tôi hôn mê, anh rốt cuộc cưới người thay thế.
Trong phòng bệnh, giọng anh bình thản mà đau đớn:
"Mạn Mạn, anh không thể đợi em nữa rồi."
Mãi đến ngày anh làm đám cưới, tôi mới tỉnh lại.
Và rồi, tôi trở thành bạch nguyệt quang độc ác, phá nát hôn lễ đó.
1
Cuối cùng, Thịnh Trạch vẫn không yêu tôi.
Người anh cưới tên là Giang Du, một nữ minh tinh.
Cô ấy không phải kiểu đẹp sắc sảo chói mắt, mà mang nét dịu dàng, trong trẻo. Mỗi nụ cười đều khiến người ta rung động, nhất là nốt ruồi lệ bên khóe mắt — giống tôi như đúc.
Ngày tôi gặp tai nạn, cũng là lúc mối nhân duyên của cô ấy và Thịnh Trạch bắt đầu — cùng bối cảnh, cùng địa điểm, thậm chí cả thời tiết cũng trùng hợp đến rợn người.
Đêm đó mưa như trút nước. Cô ấy mặc váy trắng dài, từ cửa hàng tiện lợi lao ra đường. Thịnh Trạch kịp thời đạp phanh, cô ngã cách đầu xe chưa đến nửa mét.
Ánh đèn đêm nhòe nhoẹt dưới mưa. Thịnh Trạch bung dù bước xuống, vừa định hỏi cô có sao không thì khi cô ngẩng đầu lên, anh bỗng nghẹn lời. Phải sau hai lần lặp lại "Không sao đâu, chỉ là trẹo chân thôi", anh mới lấy lại được phản ứng.
Ngay sau đó, anh nhét cây dù vào tay cô, cúi người bế bổng cô đặt vào ghế sau, tiện tay đưa cho cô chiếc khăn bông thêu hoa hướng dương, không cho cô cơ hội từ chối:
"Tôi đưa cô đến bệnh viện."
Chiếc xe lướt nhanh qua màn mưa, vững vàng. Tôi lặng lẽ ngồi ở ghế phụ, cùng họ tới bệnh viện. Tôi nghe y tá hỏi tên, và cô ấy nhẹ nhàng trả lời:
"Giang Du."
Tôi nghiêng đầu, bắt gặp ánh mắt Thịnh Trạch đang cau mày chăm chú nhìn cô — khoảnh khắc đó, tôi chợt nhớ về đêm mình gặp tai nạn.
Chuyện đã lâu đến mức nhiều chi tiết trở nên mơ hồ. Tôi chỉ nhớ mình đẩy anh ra, rồi bị một chiếc xe mất lái đâm văng hàng chục mét. Mặt úp xuống nền đường lạnh buốt, trong khi nước mắt anh nóng bỏng rơi xuống.
Bác sĩ nói tôi rơi vào trạng thái hôn mê sâu, khả năng tỉnh lại chưa tới 1%.
Khi đó, chỉ còn một tháng nữa là đến ngày cưới của chúng tôi.
Mọi người đều cho rằng tôi không thể tỉnh lại. Ngay cả Thịnh Trạch, dù đã mời hết chuyên gia khắp nơi, cuối cùng cũng dần học cách chấp nhận.
Từ đau khổ, tuyệt vọng, anh tập quen với cuộc sống thiếu vắng tôi. Mỗi ngày tan làm, anh vẫn đều đặn đến thăm tôi, chưa từng gián đoạn.
Cho đến năm thứ ba — cũng vào một đêm mưa lớn, anh gặp Giang Du.
Giang Du.
Lần đầu nghe cái tên ấy, tôi còn bối rối.
Nhưng khi nhìn gương mặt giống tôi đến tám phần kia, tôi đã xác định — nữ chính xuất hiện rồi.
Và tôi, cũng vừa hay tỉnh lại.
Editor: Phương Thảo x Cúc Cúc
