Tôi nhướng mày:
“Con cũng nói rồi đấy, đó là bố của con, không phải của mẹ.”
“Kể cả ra tòa, mẹ cũng không có nghĩa vụ chăm sóc ông ta. Vậy nên mẹ chẳng phạm pháp gì cả.”
Hai đứa bối rối, quay lại thì thầm với nhau.
Con gái kéo tôi ra một góc:
“Mẹ à, mẹ lớn tuổi rồi, sao có thể coi hôn nhân như trò đùa?”
“Mẹ và bố là vợ chồng từ thuở thanh xuân, có gì mà không thể bỏ qua?”
“Còn mấy ông già khác, ai biết họ có ý đồ gì, có khi chỉ muốn lợi dụng mẹ thôi!”
“Mẹ có thể cảm thấy tủi thân khi ở với bố… nhưng mẹ đừng để bố nhìn thấy.”
Ý là tôi có thể ngoại tình thoải mái, chỉ cần không để Trương Thuận Lợi thấy?
Đúng là con hiếu thảo!
Sau khi hai đứa rời đi, Trương Thuận Lợi im lặng.
Ông ta biết không thể đuổi tôi đi, gọi con đến cũng chỉ để chúng gây áp lực bắt tôi đối xử tốt hơn với ông ta.
Nhưng còn chưa nói được mấy câu, hai đứa đã bỏ đi mất.
Tôi chế giễu:
“Ông tưởng mình là bảo vật quý giá, ai cũng tranh giành chắc?”
“À phải rồi, cô nhân tình của ông đâu rồi?”
“Phải nói cô ta thông minh thật đấy. Được ăn ngon uống sướng, hưởng thụ như vợ, còn lấy được tiền. Nhưng không đăng ký kết hôn.”
“Vậy mà ông vừa bại liệt, cô ta đã lập tức cao chạy xa bay.”
Khóe miệng Trương Thuận Lợi co giật, ông ta nhắm mắt, giả chết.
Hồi trẻ, ông ta từng phong lưu, xung quanh chẳng thiếu phụ nữ.
Nhưng sau này làm ăn thua lỗ, cũng mất hết.
Dù vậy, ông ta không thể không giữ lại chút tiền cho mình.
Có thể ông ta chẳng còn tài sản, nhưng tôi không tin ông ta nghèo rớt mồng tơi.
Trời vừa nóng lên, tôi liền mặc cho Trương Thuận Lợi một chiếc áo bông dày, tiếp tục đẩy ông ta đi khiêu vũ quảng trường với tôi.
Ông ta bị sốc nhiệt, về đến nhà thì nôn mửa không ngừng.
Bệnh cũng khá nặng, nhưng tôi không muốn bận tâm, bảo con cái đưa ông ta đi viện.
Con trai bảo tôi đi cùng.
Mơ đi!
“Tìm hộ lý đi, có phải nằm viện cả đời đâu.”
Ngày đầu tiên nhập viện, hộ lý không có thời gian, hai đứa con phải tự chăm sóc ông ta hai ngày.
Sau đó, chúng sụp đổ, gọi điện cầu cứu tôi:
“Mẹ! Không có mẹ, bố không ổn đâu! Mẹ đến đi, chúng con cũng không thể nghỉ phép mãi được.”
Tôi cúp máy ngay lập tức.
Sau đó, nghe nói hai đứa đã phải bỏ thêm tiền mới thuê được hộ lý.
Đến khi Trương Thuận Lợi xuất viện, chúng thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng.
Thái độ với tôi cũng tốt hẳn lên, sợ tôi bỏ đi mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/lao-chong-gia-bi-tinh-nhan-bo-roi-cung-chiu-quay-ve-ben-toi/6.html.]
Con trai nịnh nọt:
“Mẹ chăm sóc bố vất vả rồi, mẹ đừng tiếc tiền, muốn ăn gì thì cứ mua.”
Con gái cũng giả bộ hiếu thảo:
“Mẹ, sau này khi mẹ già, chúng con sẽ chăm sóc mẹ thật tốt, báo đáp mẹ.”
Còn mua trái cây cho tôi nữa.
Ha! Tôi chẳng dám mong đợi gì cả.
Nhờ sự chăm sóc tận tình của tôi, Trương Thuận Lợi gầy hẳn một nửa.
Ngồi trên xe lăn, gầy trơ xương.
Cơ thể ông ta cũng càng ngày càng yếu.
Ngay cả kiểm soát cũng không giữ nổi.
Một hôm, ông ta run rẩy gọi tôi:
“Trương Tình… giúp tôi… tắm rửa, thay quần…”
Vừa đến gần, mùi hôi thối xộc lên, tôi nhíu mày:
“Ông… ông ị ra quần đấy à?”
“Trời đất ơi! Ông lớn thế này rồi mà còn ị ra quần? Sao không gọi tôi trước?”
“Ông không thấy ghê tởm à? Ăn rồi ị ngay tại chỗ!”
Trương Thuận Lợi không còn sức phản bác, cúi đầu run rẩy.
Tôi bóp cằm ông ta, ép ngẩng lên.
“Ông còn nhớ không? Lúc tôi bị són tiểu sau sinh, ông nhìn tôi với ánh mắt đầy khinh bỉ và ghê tởm.”
Khi đó, vì cơ thể suy yếu, tôi không kiểm soát được, vô tình bị rỉ nước tiểu trong bữa ăn.
Trương Thuận Lợi phát hiện, suýt nữa thì nôn tại chỗ.
Ông ta đã nói gì, tôi không nhớ nổi.
Chỉ nhớ ánh mắt ông ta như d.a.o cứa, khiến tôi tinh thần hoảng loạn.
Cả đời này tôi không quên được.
Từ đó về sau, Trương Thuận Lợi không bao giờ ăn cơm cùng tôi nữa, nói rằng tôi bốc mùi nước tiểu.
Tôi muốn các con có một gia đình trọn vẹn, muốn chúng có điều kiện vật chất đầy đủ để được giáo dục tốt hơn.
Nhưng rồi, tôi mắc trầm cảm.
Nếu không tự cứu mình, tôi sẽ chết.
Nên tôi kiên quyết đòi ly hôn.
Khi tôi đưa ra yêu cầu ly hôn, Trương Thuận Lợi cảm thấy mất mặt, đánh tôi một trận.
Sau đó, ông ta cố ý dùng con cái để sỉ nhục tôi.
Giờ đây, nghiệp quật, tất cả quay ngược lại với ông ta.
Không biết cảm giác thế nào nhỉ?
Trương Thuận Lợi run rẩy.
“Giờ thì nhớ ra rồi chứ? Ngày đó, tôi đã bất lực và nhục nhã đến mức nào.”
“Giờ thì ông cũng cảm nhận được rồi đấy!”
“HAHAHA! BÁO ỨNG ĐẾN RỒI!”