Ký Ức Nảy Mầm - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-04-21 08:45:49
Lượt xem: 53

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Việc học ở thư đường rất nặng, mỗi năm hắn chỉ về được một hai lần. Trong đó có một lần trúng mùa thu hoạch, hắn phải xuống ruộng giúp việc, làm mệt rồi lại lật mấy tờ tuỳ bút ta chưa gửi, từng tờ từng tờ xem quý như bảo bối. Những ngày ấy, đến cả ruồi vo ve ta cũng thấy thuận mắt.

Đặc biệt khi tẩu tử sinh Viễn Trình và Viễn Hinh, hắn ở nhà tròn nửa tháng.

Nhưng từ sau mười lăm tuổi, đến Tết hắn cũng chẳng về nữa. Tiên sinh hắn rất xem trọng, đích thân đến nhà nói với tẩu tử rằng: hắn nên trân quý từng khắc từng giây mà học, sớm ngày công thành danh toại, mới là hiếu thuận với gia đình.

Hắn lâu chẳng về, trong thôn dần dần có lời ra tiếng vào. Mụ thím độc miệng của Triệu Thanh Trúc, đứng ngay sân nhà ta nhả vỏ hạt dưa mà mỉa mai:

“Nhà các ngươi thắt lưng buộc bụng nuôi hắn học, giờ một năm chẳng thấy mặt một lần, e là sớm đã bỏ học, cầm tiền đi ăn chơi sung sướng rồi. Mà dù may mắn thi đỗ cái gì đó, đến lúc ấy còn coi trọng con bé Liễu Nha nhà các ngươi nữa sao?

Hắn vốn chẳng phải thứ tốt lành. Ngày trước chúng ta muốn gả Hương Lan cho nhà phú quý để hưởng phúc, hắn sợ không ai nuôi mình, mới lôi mấy cái luật lệ ra doạ người!”

Ca ta vung chổi lớn phang lên: “Hưởng phúc? Ngươi định gả thê tử ta cho lão già làm thiếp gọi là hưởng phúc? Hôm nay ta đánh ngươi ngã rồi vác đi gả cho lão già hưởng thử cái phúc đó xem nào!”

Đuổi được mụ chuyên gây chuyện, nhưng những lời đồn khác thì không dễ gì nghe thấy, không thể đánh được, ta cũng dần dần ít ra khỏi ruộng, chẳng còn thích sang nơi khác chơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/ky-uc-nay-mam/chuong-6.html.]

Ở nhà quanh quẩn, ngày ngày đọc lại những gì từng chép ra để giải buồn, ta bất chợt phát hiện hình như trong đó cất giấu một bí mật lớn.

Ta chẳng giống cha, là người cày ruộng có nghề, chỉ thích thử mấy trò lạ.

Hôm nay lấy thứ phân ta tự chế trộn vào đống phân của ông, mai lại đổi khoảng cách giữa các luống mạ đã định sẵn. 

Cha tức đến nỗi nhảy dựng, cầm roi đòi đánh, sau lại không nỡ, đành đem mảnh ruộng nhỏ nhất, xấu nhất nhà giao ta thử, nói nếu không trồng ra gì, sang năm phải ngoan ngoãn nghe lời ông.

Thửa ruộng ấy không lớn, nên mỗi luống ta lại thử một cách khác nhau. Trong mấy quyển tuỳ bút, ta chép lại rất tỉ mỉ từng cách thử ấy. 

Gần đây vào mùa gặt, ta chia từng hàng lúa ra cân từng đợt, đa phần vẫn thu bằng ruộng thường hạ đẳng, nhưng có vài hàng, tính ra sản lượng sánh ngang với mấy mẫu ruộng thượng đẳng của cha.

Nếu chỉ nhớ trong đầu, ta chẳng thể nào biết đã làm gì với từng hàng mạ ấy. Nhưng giờ lật lại tuỳ bút xem, ta mơ hồ như chạm đến mấu chốt giúp tăng sản lượng. Ta dùng than củi vẽ đi vẽ lại trên giấy, cuối cùng mừng rỡ phát hiện, những thứ ta từng làm với mấy hàng ấy quả nhiên có điểm chung.

Vịt Bay Lạc Bầy

 

Loading...