Tiếng gào thét xé nát không khí. Căn hộ sang trọng rung lên bởi những âm thanh giận dữ, tuyệt vọng. Lục Minh và Lam Lam đối mặt nhau, không còn chút gì gọi là tình yêu hay tri kỷ. Chỉ còn là hai kẻ bị sự ích kỷ và dối trá dồn vào chân tường.
- Anh nghĩ anh là ai chứ?! Cái loại như anh... ngu ngốc! Bị tôi dắt mũi còn không biết!
Lam Lam gào lên, gương mặt méo mó, chỉ thẳng vào mặt anh ta. Cô ta cười khẩy, một nụ cười cay độc.
- Lan Anh đi là đúng! Chị ta cao tay hơn anh nhiều! Chị ta biết dứt khoát! Còn anh? Một thằng đàn ông vô dụng, nhu nhược! Ngay cả vợ mình cũng không giữ được, đi tin lời tôi!
Từng lời Lam Lam nói như những nhát d.a.o cứa sâu vào tâm trí Lục Minh. Ngu ngốc. Nhu nhược. Vô dụng. Lan Anh đi là đúng.
Đúng hết. Tất cả đều đúng hết!
Sự tức giận, hổ thẹn, hối hận và cảm giác bị phản bội dồn nén đến cực điểm trong lồng n.g.ự.c anh ta. Nó thiêu đốt, nó vặn xoắn, nó muốn nổ tung.
Anh ta lùi lại. Cả người run bần bật. Hai tay siết chặt thành nắm đấm, móng tay găm vào da thịt. Đồng tử anh ta giãn ra, đỏ ngầu như có máu.
- Cô... cô im đi!
Giọng anh ta khản đặc, như tiếng thú bị thương.
- Im đi!
Lam Lam không ngừng lại. Cô ta thấy anh ta như vậy càng đắc thắng.
- Sao phải im? Tôi nói sự thật thôi mà! Anh là kẻ thất bại! Mất hết! Mất vợ, mất sự nghiệp, mất luôn cả lòng tự trọng! Giờ anh chỉ còn mỗi tôi thôi... à mà không, tôi cũng sắp đi rồi! Ở lại với cái loại như anh chỉ có thiệt thân!
- Cô... cô...
Anh ta không thể thốt nên lời. Thế giới trước mắt Lục Minh quay cuồng. Tiếng Lam Lam chế giễu, tiếng lòng anh ta gào thét. Những hình ảnh về Lan Anh rời đi bình thản, về Lam Lam hôn anh ta dưới pháo hoa giả tạo, tất cả hòa trộn lại thành một cơn ác mộng sống.
Anh ta không thể chịu đựng được nữa. Không thể nghe thêm một lời nào nữa.
Bàn tay run rẩy của anh ta vơ lấy thứ gì đó ở trên chiếc bàn làm việc gần đó. Một bức tượng nhỏ bằng kim loại, vật trang trí nặng trịch, lạnh lẽo.
Không suy nghĩ. Không lý trí. Chỉ còn bản năng bị dồn ép đến giới hạn.
Trong cơn điên loạn nhất thời.
Anh ta vung mạnh tay.
Lam Lam vẫn đang đắc ý nhìn anh ta.
Chiếc tượng kim loại bay đi.
Bốp!
Một tiếng động khô khốc, chói tai vang lên.
Gương mặt Lam Lam sững lại. Ánh mắt mở to vì kinh ngạc và sợ hãi tột độ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/khong-the-cuu-van-uwri/chuong-5.html.]
Cơ thể cô ta lảo đảo.
Rồi gục xuống. Ngay lập tức.
Sàn nhà lạnh lẽo. Bất động.
Sự im lặng đột ngột ập đến, còn đáng sợ hơn cả tiếng gào thét lúc nãy.
Lục Minh đứng sững sờ. Cánh tay còn giữ nguyên tư thế vung lên. Anh ta nhìn Lam Lam đang nằm dưới sàn. Cơn cuồng nộ trong anh ta chợt tắt ngúm như ngọn lửa bị tạt nước.
Chuyện gì... chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Bàn tay anh ta run rẩy kịch liệt. Anh ta buông chiếc tượng nhỏ rơi xuống đất. Tiếng 'cạch' khô khốc như báo hiệu sự thật khủng khiếp.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Anh ta lảo đảo tiến lại gần Lam Lam. Khuỵu xuống bên cạnh cô ta. Đưa tay ra, run run chạm vào.
Lạnh.
Một vệt m.á.u nhỏ đang loang dần trên sàn nhà.
Không... không thể nào...
Sự kinh hoàng ập đến, nuốt chửng Lục Minh. Anh ta lùi lại, ngồi phịch xuống sàn, lưng dựa vào bức tường lạnh lẽo. Cả người anh ta run rẩy không kiểm soát được. Hơi thở gấp gáp, như muốn nghẹt thở.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Lam Lam đang nằm đó. Gương mặt cô ta vẫn còn nét kinh ngạc pha lẫn sự đau đớn tột cùng.
Đây là sự thật sao? Anh ta... anh ta đã làm gì thế này?
Hối hận. Tuyệt vọng. Kinh hoàng. Tất cả những cảm xúc tiêu cực nhất cùng lúc nhấn chìm Lục Minh. Anh ta gục đầu vào đầu gối, cả người co rúm lại. Tiếng nức nở khô khan bật ra từ cổ họng.
Ở căn hộ bên cạnh, hàng xóm nghe thấy tiếng cãi vã dữ dội rồi đột ngột im bặt, sau đó là một tiếng động lớn và tiếng khóc nức nở đầy kinh hoàng. Họ lo lắng, gọi điện báo cảnh sát.
Trên con phố dưới chân tòa nhà.
Tiếng còi xe vang vọng.
Tiếng còi xe cảnh sát.
Tiếng còi xe cứu thương.
Ngày càng gần. Ngày càng lớn.
Ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy hắt lên những bức tường cao tầng.
Bi kịch đã xảy ra.
Kết thúc cho một mối quan hệ sai lầm.
Và khởi đầu cho một tội ác không thể cứu vãn.