Không thể cứu vãn - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-05-04 13:39:17
Lượt xem: 2,896

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không khí trong căn hộ vốn dĩ sang trọng nhưng giờ đây lại đặc quánh sự ngột ngạt, căng thẳng đến nghẹt thở. Lục Minh và Lam Lam ở cạnh nhau, nhưng khoảng cách vô hình giữa họ còn xa hơn cả đại dương. Những nụ cười và cử chỉ thân mật trước ống kính giờ chỉ còn là lớp vỏ bọc trơ trẽn.

- Anh vẫn còn tìm chị ta sao?

Giọng Lam Lam lạnh ngắt, phá tan sự im lặng nặng nề. Cô ta đang lướt điện thoại, gương mặt đầy vẻ khó chịu.

Lục Minh đang ngồi trên sofa, hai tay day thái dương. Anh ta trông tiều tụy hơn hẳn so với hình ảnh hào nhoáng trên TV.

- Sao anh cứ phải nhắc đến chuyện đó?

- Sao lại không nhắc? Cả thế giới đang nhìn vào chúng ta đấy, Lục Minh! Anh công khai tỏ tình với em, giờ lại cứ như người mất hồn vì người cũ. Anh muốn em mất mặt à?

Lam Lam đặt mạnh điện thoại xuống bàn, giọng cao hơn hẳn.

- Sự nghiệp của anh vì vụ này cũng bị ảnh hưởng rồi đấy! Mấy hợp đồng quảng cáo bị hủy, show thì ít đi. Anh có nghĩ cho em không? Em đã phải chịu đựng bao nhiêu lời bàn tán, chỉ trích vì 'giật chồng' người khác đấy!

- Chịu đựng? Ai bảo cô đăng cái ảnh đó lên? Ai bảo cô...

- Em làm tất cả vì anh!

Lam Lam cắt lời, giả vờ tủi thân.

- Em muốn công khai mối quan hệ của chúng ta! Em muốn mọi người biết chúng ta yêu nhau thật lòng! Ai ngờ chị ta lại dứt khoát vậy chứ!

Nước mắt Lam Lam trào ra, nhưng trong mắt cô ta lại không có chút bi thương nào, chỉ có sự tức tối và đòi hỏi.

Lục Minh nhìn cô ta, cảm thấy càng lúc càng chán ghét. Đây là người phụ nữ anh ta "thật sự yêu" ư? Chỉ toàn tính toán, đổ lỗi và đòi hỏi. Lam Lam không hề giống Lan Anh. Lan Anh chưa bao giờ đòi hỏi anh ta bất cứ điều gì vật chất, cô ấy chỉ cần sự chân thành và bình yên. Cô ấy lặng lẽ rời đi, không một lời oán trách, không một đòi hỏi bồi thường.

Còn Lam Lam? Cô ta xem đây là một giao dịch. Anh ta phải 'bù đắp' cho cô ta vì sự nghiệp xuống dốc của anh ta gây ảnh hưởng đến 'hình tượng' của cô ta.

"Mình ngu ngốc thật rồi." Lục Minh nghĩ thầm.

Anh ta cười gằn.

- Cô nói chịu đựng vì tôi? Hay là sợ mất mặt?

Lam Lam sững sờ. Ánh mắt Lục Minh lúc này rất lạ, lạnh lẽo và đầy sự mỉa mai.

- Anh nói vậy là sao?

- Tôi nghe hết rồi Lam Lam. Tôi nghe bạn cô kể lại rồi. Cái hôm chương trình 'Cặp Đôi Vàng'... cô đã lỡ khoe với bạn bè rằng sẽ có người tỏ tình với cô, đúng không? Nhưng mãi không thấy ai làm, cô sợ bị bẽ mặt, nên mới tìm đến tôi, nhờ tôi 'diễn kịch' giúp cô, để anh hùng cứu mỹ nhân đúng không?

Lục Minh đứng dậy, bước lại gần Lam Lam, giọng đầy cay đắng.

- Cô nói 'chỉ có em mới ở bên cạnh anh', 'chị Lan Anh bỏ đi rồi'. Cô nói như thể cô yêu tôi lắm vậy. Hóa ra tất cả chỉ là để 'giữ thể diện' cho cô!

Mặt Lam Lam tái mét. Cô ta không ngờ Lục Minh lại biết chuyện này.

- Anh... anh nghe ai nói lung tung đấy! Không phải! Em... em yêu anh thật lòng mà!

- Yêu thật lòng?

Lục Minh bật cười lớn, tiếng cười méo mó và bi thảm.

- Nếu yêu thật lòng, cô đã không đăng cái ảnh hôn nhau lên mạng ngay lúc vợ tôi đang xem chương trình! Nếu yêu thật lòng, cô đã không đòi hỏi tôi phải 'đền bù' cho cô bằng danh tiếng và tiền bạc! Nếu yêu thật lòng, cô đã không... không lợi dụng sự bốc đồng của tôi để che đậy sự sợ hãi bị bẽ mặt của chính mình!

- Anh im đi! Anh không hiểu gì hết!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/khong-the-cuu-van-uwri/chuong-4.html.]

Lam Lam gào lên, gương mặt vặn vẹo vì tức giận khi bị vạch trần.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

- Đúng vậy thì sao?! Tôi chỉ muốn tránh mất mặt thôi! Anh tưởng anh là ai chứ? Anh nghĩ tôi yêu cái thá gì ở anh? Cái vẻ đạo mạo giả tạo hay sự nghiệp đang lao dốc này à?!

Cô ta hoàn toàn lột bỏ lớp mặt nạ, lộ ra sự tàn nhẫn và cay nghiệt.

- Cái đêm tỏ tình ấy, anh chỉ là một quân cờ để tôi thoát khỏi tình huống khó xử thôi! Chẳng phải anh cũng vui vẻ lắm sao? Anh được tỏ tình với 'tình yêu đích thực', được đứng dưới pháo hoa, được mọi người tung hô! Anh còn muốn gì nữa?!

Lời thú nhận của Lam Lam như một lưỡi d.a.o sắc lẹm, đ.â.m thẳng vào trái tim Lục Minh. Hóa ra... tất cả chỉ là một vở kịch. Một vở kịch mà anh ta là diễn viên chính ngu ngốc nhất. Anh ta đã tự tay đập nát hạnh phúc của mình, vứt bỏ người vợ tốt bụng, chỉ để làm trò cười cho một người phụ nữ như thế này.

Cảm giác bị phản bội, bị lợi dụng, bị sỉ nhục... nó còn đau đớn gấp vạn lần khi Lan Anh bỏ đi. Lan Anh đi vì anh ta sai, nhưng Lam Lam lại lừa dối anh ta ngay từ đầu.

Lục Minh lùi lại một bước, cả người run rẩy. Anh ta nhìn Lam Lam, ánh mắt vô hồn.

- Cô... cô lừa tôi...

- Lừa thì sao? Giờ anh làm gì được tôi?

Lam Lam thấy anh ta suy sụp, càng đắc thắng.

- Anh đã ly hôn rồi, hay sắp ly hôn rồi. Chị Lan Anh chị ta khinh anh bỏ đi rồi, không bao giờ quay lại đâu! Anh nghĩ còn ai chấp nhận cái loại như anh không? Chỉ có tôi thôi! Dù tôi có lợi dụng anh thì sao chứ? Ít ra tôi còn chịu ở lại với anh!

Cô ta cười khẩy, nụ cười đầy vẻ khinh bỉ.

- Hay anh muốn quay lại với chị ta? Nằm mơ đi! Chị ta cao tay hơn anh nhiều. Chị ta dứt khoát bỏ đi, sống cuộc sống riêng. Còn anh? Chỉ là một con rối ngu ngốc, bị tôi dắt mũi từ đầu đến cuối!

Những lời nói đó cứa sâu hơn vào tâm trí Lục Minh. Con rối. Ngu ngốc. Bị dắt mũi. Cao tay.

Tất cả... đúng hết. Anh ta đúng là một kẻ ngu ngốc. Ngu ngốc đến mức tự hủy hoại mọi thứ.

Mặt anh ta trắng bệch, đồng tử giãn ra. Anh ta không còn nghe rõ Lam Lam nói gì nữa. Chỉ còn văng vẳng những từ ngữ chế giễu, khinh bỉ.

Trong khi đó, ở một góc khác của thành phố.

Lan Anh đang ngồi trong một lớp học vẽ. Cô đang chăm chú phác thảo một bông hoa. Bên cạnh cô là những học viên khác, họ đang trao đổi bài tập, cười nói vui vẻ.

Cuộc sống của cô trôi qua thật bình yên. Cô dành thời gian cho bản thân, học những điều mình thích, gặp gỡ những người bạn mới không liên quan đến quá khứ. Cô đọc sách, đi dạo, tự nấu những bữa ăn đơn giản.

Không có Lục Minh. Không có Lam Lam. Không có sự ồn ào, giả tạo hay phản bội. Chỉ có cô, và cuộc sống mà cô tự tạo ra cho mình.

Cô cảm thấy năng lượng tích cực đang dần quay trở lại. Những tổn thương vẫn còn đó, nhưng cô đang học cách chấp nhận và chữa lành. Cô đã thoát ra khỏi vũng lầy đó, đúng lúc.

Lan Anh khẽ mỉm cười. Nụ cười chân thành và rạng rỡ dưới ánh đèn phòng học.

Trở lại căn hộ ngột ngạt.

Cuộc cãi vã giữa Lục Minh và Lam Lam đã lên đến đỉnh điểm. Lam Lam không ngừng dùng những lời lẽ cay độc nhất để sỉ nhục anh ta, để chứng minh rằng cô ta mới là người chiến thắng.

Lục Minh đứng đó, cả người run rẩy bần bật. Sự sỉ nhục, tức giận, hối hận và tuyệt vọng dồn nén lại, biến thành một cơn cuồng nộ đang bùng cháy trong anh ta.

Ánh mắt anh ta đỏ ngầu, khóa chặt lấy Lam Lam. Hơi thở gấp gáp, nặng nhọc. Anh ta không còn là Lục Minh 'thái tử gia' đạo mạo hay Lục Minh 'người chồng' ấm áp nữa. Anh ta chỉ là một kẻ khốn cùng, bị dồn vào bước đường cùng.

Trong cơn điên loạn nhất thời, bàn tay anh ta vơ lấy thứ gì đó trên bàn làm việc gần đó. Một vật nặng, lạnh lẽo trong tay anh ta.

Lam Lam vẫn đang gào thét, không để ý đến ánh mắt và hành động của anh ta.

Bi kịch... chỉ còn cách một khắc.

Loading...