Lục Minh như người mất hồn. Anh ta tìm Lan Anh khắp nơi. Gọi điện thoại không được. Anh ta bắt đầu gọi cho tất cả bạn bè chung, người thân. Giọng anh ta gấp gáp, run rẩy, cầu xin họ nếu thấy cô ấy thì báo cho anh ta biết.
- Lan Anh có đến tìm cậu không? Cô ấy có nói gì không?
Anh ta hỏi đi hỏi lại cùng một câu hỏi, đến mức những người bạn cảm thấy khó chịu. Trên mạng xã hội, anh ta đăng những dòng trạng thái đầy ẩn ý, nói về sự hối hận, về tình yêu sai lầm, cầu xin sự tha thứ từ một người "rất quan trọng".
Lam Lam lướt xem những bài đăng đó, môi mím chặt. Cô ta không thích điều này một chút nào. Lục Minh vẫn còn tơ vương Lan Anh. Cô ta nghĩ thầm.
Lan Anh ngồi trong căn hộ mới, lặng lẽ lướt xem tin tức trên điện thoại. Bài báo về vụ tỏ tình ồn ào vẫn còn đó. Bên dưới là bình luận của cô. Phía dưới nữa là vô số bình luận công kích cô, bênh vực Lục Minh và Lam Lam.
Cô khẽ nhếch mép cười. Nụ cười lạnh nhạt.
"Tìm tôi? Hối hận?"
Mấy ngày nay, vài người bạn chung cũng nhắn tin hỏi thăm cô một cách dè dặt. Cô chỉ trả lời ngắn gọn rằng mình đang ở nơi khác và mọi thứ vẫn ổn. Cô không nhắc đến Lục Minh, không nhắc đến đơn ly hôn. Cứ như thể anh ta chưa từng tồn tại trong cuộc đời cô vậy.
Trong khi đó, Lam Lam bắt đầu gây áp lực lên Lục Minh.
- Anh vẫn tìm chị ta sao?
Giọng cô ta đầy vẻ khó chịu, thậm chí là ghen tuông.
- Chuyện của chúng ta đã công khai rồi. Cả thế giới đều biết anh tỏ tình với em. Anh còn muốn gì nữa?
Lục Minh xoa thái dương, cảm thấy mệt mỏi. Anh ta đã không ngủ ngon từ mấy đêm nay.
- Anh... anh chỉ muốn biết Lan Anh ở đâu thôi. Cô ấy đi mà không nói một lời nào.
- Không nói một lời thì sao? Chẳng phải đó là điều anh muốn à?
Lam Lam đáp trả, giọng cao hơn.
- Anh tỏ tình với em trước mặt cả nước! Anh nghĩ chị ta sẽ ở lại ăn mừng sao? Anh đã chọn em rồi! Bây giờ anh phải có trách nhiệm với em!
- Trách nhiệm gì chứ? Em muốn gì?
Lục Minh cau mày. Anh ta chưa bao giờ thấy Lam Lam thế này. Cô ta không còn vẻ dịu dàng, thấu hiểu mà anh ta vẫn quen. Chỉ còn sự đòi hỏi và kiểm soát.
- Em muốn anh chứng minh cho mọi người thấy chúng ta là một cặp! Tổ chức một bữa tiệc đi! Đăng ảnh tình tứ hơn nữa lên mạng! Em đã nói với bao nhiêu người rằng anh sẽ tỏ tình với em, em từ chối bao nhiêu người chỉ vì anh. Bây giờ anh không làm vậy, em mất mặt lắm!
Lời nói của Lam Lam khiến Lục Minh sững sờ. "Cô ta nói gì? Mất mặt? Từ chối người khác vì mình?"
Anh ta bắt đầu nhận ra. Tất cả những gì Lam Lam quan tâm là sĩ diện của cô ta. Là việc chứng minh cho bạn bè thấy cô ta 'đặc biệt', là việc lợi dụng anh ta để tránh bị bẽ mặt vì đã lỡ khoe khoang trước đó.
Một cảm giác cay đắng dâng lên trong lòng Lục Minh. Anh ta... bị lừa rồi sao? Anh ta đã đánh đổi cuộc hôn nhân của mình chỉ vì một sự bốc đồng, một lời tỏ tình giả tạo dựa trên sự thao túng của người phụ nữ này?
Lam Lam thấy Lục Minh im lặng, càng lo lắng hơn. Cô ta sợ anh ta sẽ đổi ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/khong-the-cuu-van-uwri/chuong-3.html.]
- Lục Minh à... em... em biết anh đang khó xử. Nhưng anh xem, em đã hi sinh nhiều vì anh mà. Bây giờ chỉ có em mới ở bên cạnh anh thôi. Chị Lan Anh chị ấy đi rồi. Anh phải đối mặt với sự thật đi chứ.
Cô ta tiến lại gần, cố gắng nắm lấy tay anh ta, nhưng Lục Minh né tránh.
- Đừng nói nữa Lam Lam. Anh mệt rồi.
Anh ta nhìn cô ta, ánh mắt phức tạp. Vừa có sự thất vọng, vừa có sự ngờ vực.
Lam Lam nghiến răng. Thất bại rồi sao?
Ngày hôm sau, khi Lan Anh đang pha một tách trà thảo mộc, điện thoại mới của cô rung lên. Một số lạ. Cô ngần ngừ một chút, rồi bắt máy. Không có tiếng nói. Chỉ có một tiếng "tút" dài. Vừa định tắt máy, một tin nhắn đến từ số đó.
Cô mở tin nhắn. Một đoạn văn rất dài. Đọc xong, cô biết là ai gửi. Lục Minh.
Tin nhắn tràn ngập lời hối hận, xin lỗi, van nài cô quay về. Anh ta nói không thể sống thiếu cô, rằng Lam Lam không như anh ta nghĩ, rằng anh ta đã nhận ra sai lầm của mình. Anh ta hứa sẽ sửa chữa tất cả, chỉ cần cô cho anh ta một cơ hội.
Lan Anh đọc tin nhắn. Khuôn mặt cô không biểu cảm gì đặc biệt. Không giận dữ. Không buồn bã. Chỉ là... trống rỗng.
Như thể những lời nói đó không dành cho cô vậy. Như thể người gửi tin nhắn đang nói về một người phụ nữ khác.
Cô thở dài rất khẽ. Một tiếng thở dài nhẹ nhõm.
Gõ tin nhắn trả lời. Ngắn gọn. Lạnh lùng. Không có chút do dự nào.
`- Chúc Lục Minh và Lam Lam hạnh phúc. Chúng ta không còn gì để nói.`
Nhấn gửi.
Xong.
Cô đặt điện thoại xuống. Tách trà đã pha xong, tỏa hương thơm dịu nhẹ. Cô cầm tách trà, bước ra ban công nhỏ. Nhìn ra bầu trời xanh trong.
Không còn vướng bận. Không còn quá khứ.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Trong căn hộ sang trọng ở khu trung tâm, Lục Minh nhìn tin nhắn trả lời từ Lan Anh. Từng chữ như những mũi băng nhọn đ.â.m vào tim anh ta.
"Chúng ta không còn gì để nói."
Tuyệt vọng. Đó là tất cả những gì anh ta cảm thấy lúc này.
Cánh cửa căn hộ bật mở. Lam Lam bước vào, gương mặt đầy vẻ đòi hỏi.
- Anh đi đâu vậy? Tại sao không trả lời điện thoại của em? Anh đã quyết định tổ chức tiệc chưa?
Lục Minh ngẩng đầu lên. Anh ta nhìn Lam Lam. Ánh mắt đầy sự u ám và tức giận. Không còn sự mệt mỏi nữa. Chỉ còn sự cay đắng và giận dữ tột cùng.
Cuộc đối đầu thực sự của họ... chỉ mới bắt đầu.