Khi nằm lại giường, anh nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Tôi bị anh đắp kín chăn, nhưng lại mở to mắt nhìn chằm chằm trần nhà tối đen.
Chỉ cần nhắm mắt, tôi sẽ nhớ lại quá khứ.
Hai người họ hôn nhau cuồng nhiệt, rất lâu sau mới rời ra.
Tôi ngồi trong xe, lặng lẽ nhìn chiếc Bentley dần dần lái đi xa.
Tài xế thăm dò, hỏi nhỏ: "Cô có muốn đi theo không?"
Tôi lắc đầu: "Không cần đâu, quay về thôi."
——-
Chẳng mất quá nhiều công sức, tôi đã tìm được tài khoản Weibo của Vu Nhiễm thông qua số điện thoại mà tôi thấy trong điện thoại của Chu Ngôn.
Đối với mối quan hệ này, cô ta hoàn toàn không có ý định che giấu điều gì.
Hàng trăm bài đăng trên Weibo của cô ta, đều ghi lại từng chi tiết nhỏ nhặt về cô ta và Chu Ngôn.
"Cãi nhau với bạn cùng phòng lần nữa, đúng là một lũ đáng ghét. Kể với mẹ thì bà chỉ bảo tôi phải tự xem lại mình, nhưng A Ngôn thì ngay lập tức giúp tôi thuê một căn hộ cao cấp ở ngoài. Cảm giác được yêu thương thật tuyệt."
Tôi bất chợt nhớ lại.
Khi còn học đại học, vì không đồng ý giúp bạn cùng phòng gian lận, mối quan hệ giữa tôi và họ cũng không được tốt lắm.
Thậm chí, họ còn khóa cửa phòng lại khi tôi đi tắm, để cố ý nhốt tôi ở ngoài.
Lúc đó, Chu Ngôn luôn muốn thuê một căn nhà ở bên ngoài để tôi chuyển ra.
Nhưng khi đó, chúng tôi vẫn còn là những sinh viên nghèo, nên việc thuê một căn phòng đơn giản cũng đã là một khoản tiền không nhỏ.
Vì vậy, tôi đã không đồng ý.
Thậm chí, chúng tôi đã cãi nhau vì chuyện này.
Năm tôi mười hai tuổi, Chu Ngôn theo mẹ về thị trấn chữa bệnh, và gặp tôi.
Lúc đó, tôi luôn bị bỏ đói.
Mỗi khi mẹ tôi cãi nhau với bố, bà sẽ bắt tôi đứng phạt trong sân nhà.
Em trai tôi thì hí hửng cầm đùi gà ăn trước mặt tôi.
Nó gọi tôi: “Ê, con bé không có giá trị, mẹ nói cả đời này mày chỉ có thể ăn đồ thừa của tao.”
Chu Ngôn sẽ bước thẳng vào, kéo tôi đi trước mặt mẹ và em trai tôi, dẫn tôi về nhà anh ăn cơm.
Mẹ tôi vừa cãi nhau với bố xong, cơn giận vẫn chưa nguôi, nhưng không thể trút lên tôi.
Bà chỉ có thể tức giận hét lên sau lưng: “Mày thích nó đến thế thì mang về làm vợ luôn đi!”
Chu Ngôn bỗng dừng lại, quay đầu cười: “Cũng được, còn hơn là để em ấy c.h.ế.t đói ở nhà cô.”
Sau kỳ thi đại học, bố mẹ tôi cuối cùng cũng kết thúc cuộc hôn nhân sai trái kéo dài nhiều năm.
Bố tôi bỏ đi, không một lời từ biệt.
Mẹ tôi thì cảnh cáo tôi: “Đường Y, mày đã mười tám tuổi rồi, là người lớn rồi, tao không có nghĩa vụ phải nuôi mày nữa, đừng mong tao cho thêm đồng nào.”
Tôi phải dựa vào vay vốn sinh viên và học bổng để gắng gượng qua bốn năm đại học.
Chu Ngôn thì cắm đầu làm việc, sau khi tích lũy được vốn, anh bắt đầu hợp tác với người khác để khởi nghiệp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/ke-ho/chuong-3.html.]
Năm tư đại học, vì một buổi tiệc rượu, anh đã lỡ sinh nhật của tôi.
Nhưng ngay trong đêm, anh vẫn ôm một bó hoa chạy đến dưới ký túc xá của tôi.
Anh đưa hoa cho tôi, ôm tôi thật chặt:
“Y Y, anh sẽ cho em một cuộc sống tốt nhất.”
——-
Sau đó, cuộc sống của chúng tôi ngày càng tốt hơn.
Vào ngày cưới, Chu Ngôn nắm tay tôi, trang nghiêm thề thốt:
“Trên thế gian này, vạn vật đều có thể thay đổi, nhưng anh sẽ mãi mãi yêu Đường Y.”
“Không xa rời, không thay đổi.”
Tôi đã tin anh một cách tuyệt đối.
Trước khi phát hiện ra sự tồn tại của Vu Nhiễm.
Tôi vẫn luôn nghĩ, mình là duy nhất trong lòng anh.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, trời đã tạnh mưa.
Bên ngoài nắng đẹp, dường như cả thế giới không còn chút u ám nào.
Có khoảnh khắc tôi gần như tin rằng.
Chuyện hôm qua chỉ là một cơn ác mộng.
Cho đến khi tôi cựa mình, vết thương ở chân lập tức truyền đến cảm giác đau nhói rõ ràng.
Cùng với cơn đau là những ký ức hỗn loạn của ngày hôm qua, tràn ngập trong tâm trí tôi.
Vu Nhiễm.
Ngay khi cái tên ấy hiện ra trong đầu, trái tim tôi đã bị nhấn chìm trong cảm xúc nặng nề.
Hôm qua, trong phòng khám, sự thách thức và địch ý vô cớ của cô ta.
Giờ đây tất cả đã có lời giải.
Tôi cầm điện thoại lên, phát hiện Chu Ngôn đã nhắn tin cho tôi.
“Y Y, em bị thương rồi, nghỉ ngơi nhiều vào nhé, anh đã xin nghỉ phép cho em ở công ty rồi.”
“Anh có việc ở công ty, có lẽ sẽ về trễ vài giờ, đừng đợi anh ăn tối.”
Tôi không trả lời anh, mà bắt taxi quay về trường cũ.
4
Đúng lúc tan học, Vu Nhiễm ngẩng cao đầu bước ra khỏi cổng trường, nhìn thấy chiếc Bentley của Chu Ngôn đỗ ở đó, liền nhào vào.
“A Ngôn, em nhớ anh quá.”
Chu Ngôn ôm cô ấy, mỉm cười hôn nhẹ lên mũi cô: “Không giận anh nữa à?”
“Vẫn còn giận đấy, trừ khi hôm nay anh dỗ dành em thật tốt.”
"Được, hôm nay tất cả đều theo ý em."