13
Trần Dực lập tức áp giải đám lưu manh vào đồn công an gần nhất. Anh là quân nhân, lại từng có thời gian hợp tác với bên an ninh địa phương, nên chỉ cần một câu lệnh lạnh lùng là cả đám bị lôi đi như những con chuột nhắt rơi vào bẫy.
Không mất nhiều thời gian, đám người kia đã khai ra hết người đứng sau.
Ngay hôm đó Hà Linh bị gọi lên thẩm vấn, tôi cũng có mặt với tư cách người bị hại. Hà Linh vẫn cố níu kéo sự áy náy của Trần Dực, cô ta khóc lóc rằng mình bị vu oan. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Trần Dực lạnh lùng, xa cách, gần như không còn chút thương xót, cô ta bắt đầu sụp đổ.
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
"Chúng ta đã từng bên nhau," cô ta run rẩy, nước mắt giàn giụa, "Anh không thể vì một người phụ nữ mới mà đối xử với em như vậy… Trần Dực, em yêu anh mà… Em chỉ nhất thời bị quỷ ám, em không cố ý!"
Tôi đứng bên cạnh, không nói gì. Nhưng khi ánh mắt Trần Dực dừng trên tôi, như thể đang đợi ý kiến, tôi chỉ nhẹ nhàng lắc đầu. Không cần tôi nói rõ thì anh ta cũng hiểu tôi không muốn tha thứ.
Cuối cùng: Hà Linh bị phạt tù 5 năm vì tội danh thuê người hành hung, cố ý gây thương tích và mưu hại người khác. Đám lưu manh mỗi tên nhận từ 2 đến 4 năm tù. Riêng Tưởng Đại Hùng, với vai trò cầm đầu và chi tiền, bị phán 7 năm tù giam.
Cái giá không hề nhẹ, nhưng tôi vẫn chưa hài lòng.
Gia đình tôi vốn không đơn giản như vẻ ngoài, cha tôi từng là cán bộ cấp cao đã nghỉ hưu, chú ruột hiện vẫn là lãnh đạo ở tỉnh. Khi mọi chuyện còn chưa ngã ngũ, tôi chủ động gửi vài bức thư, vài bản tường trình với chữ ký đầy đủ và chứng cứ cụ thể, tôi muốn họ phải trả giá đắt hơn, nhất là Tưởng Đại Hùng và gia đình gã, tôi không dám để gã có cơ hội trở mình.
Tôi không phải người hiền lành, càng không phải kẻ độ lượng. Đối với những ai từng muốn huỷ hoại tôi, tôi không ngại huỷ hoại họ trước.
---
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/xuyen-sach-pk-trong-sinh/chuong-6.html.]
14
Từ sau vụ việc ấy, Trần Dực ngày càng nhiệt tình hơn, bắt đầu chủ động quan tâm, thỉnh thoảng mang về vài món nhỏ cho tôi: khi là một miếng ren đẹp lấy từ đơn vị may quân phục, khi là tờ báo có đăng mẫu áo mới.
Tôi hiểu, Trần Dực đang muốn bắt đầu lại từ đầu. Nhưng tôi không phải nguyên chủ, tôi cũng chưa đủ “rung động”
—-
Sau hai năm, xưởng may của tôi đã mở rộng quy mô. Chuyện ly hôn, tôi cũng không còn quá để tâm nữa.
Nếu ly hôn được thì tốt. Tôi sẽ sống cuộc đời tự do, không ràng buộc.
Nếu không thì cũng chẳng sao. Có một người chồng trên danh nghĩa như Trần Dực, chí ít cũng đủ để thiên hạ không dễ bề xì xào. Thời buổi này, xã hội vẫn còn nhiều ánh mắt soi mói, cứ coi anh ta là một lá chắn là được.
Trần Dực không vội vàng ép tôi điều gì. Những lần đến thăm xưởng, anh chỉ lặng lẽ đứng nhìn, thi thoảng giúp khuân vài bao vải nặng.
Có lẽ, anh cũng đang học cách đứng yên, để không trở thành rào cản trên con đường tôi đang đi.
Một chiều muộn, khi tôi vừa tiễn một lô hàng nữa lên xe vận chuyển, Trần Dực đứng tựa vào xe đạp, tay bỏ trong túi quần, mắt nheo lại nhìn trời.
Gió thổi nhẹ, mang theo mùi nắng và tiếng guồng máy còn văng vẳng phía sau.
“Nếu con đường phía trước là điều em muốn, thì cứ bước tiếp. Anh sẽ không ngăn cản… mà sẽ luôn đứng sau, giữ cho em một khoảng trời yên ổn.”
Tôi không đáp. Chỉ khẽ gật đầu.
Tôi không còn là “nguyên chủ”. Nhưng tôi cũng không cần phải là ai khác để được công nhận. Tôi là một người phụ nữ đang tự vẽ lại vận mệnh của mình, giữa những xáo trộn của thời cuộc, giữa những định kiến cũ kỹ.
Tôi không cần kết thúc câu chuyện của mình bằng một chuyện tình lãng mạn.
-HẾT-