7
Tôi vào bệnh viện để thăm Hà Linh, dù gì người ta cũng đã thay chồng tôi đỡ một nhát dao, nhưng khi vừa đến gần phòng bệnh đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa “mẹ chồng, con dâu cũ”.
Giọng mẹ Trần Dực vang lên nhẹ nhàng: "Con bé Hà Linh này, thật sự tội nghiệp. Nó cũng đã biết sai, mẹ thấy giờ nó thay đổi nhiều rồi. Không thể cứ mãi trách cứ nó được."
Tôi nghe mà trong lòng lạnh lẽo, nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh. Mẹ của Trần Dực đang nhẹ nhàng dọn đường cho Hà Linh như trong nguyên tác, như thể mọi chuyện đã được tha thứ. Mẹ Trần Dực nói tiếp: "Dù sao, giờ nó đã chịu thay đổi. A Dực, con phải chăm sóc tốt cho Hà Linh."
Tôi không khỏi nhếch môi một chút. Những lời này, bà nói như thể sự thay đổi của Hà Linh là điều đương nhiên phải xảy ra. Không ai thèm nghĩ đến cảm nhận của người vợ hợp pháp là tôi.
Hà Linh nghe vậy, cũng không hề thua kém, đáp lại một cách ngọt ngào: "Dạ, mẹ..à bác, con hiểu mà. Con biết mình đã sai, nhưng con thực sự muốn bù đắp. Sau khi con khỏe lại, con sẽ chăm sóc anh ấy tốt hơn."
Mẹ Trần Dực thở dài, có chút nhẹ nhõm: "Ừ, con cứ dưỡng bệnh cho khỏe, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Tôi không vội vàng, không gấp gáp mà bước vào phòng bệnh, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn Hà Linh đang nằm trên giường, mặt mũi cô ta nhợt nhạt nhưng lại toát lên vẻ yếu đuối một cách giả tạo.
Mẹ Trần Dực thấy tôi bước vào thì vội vàng đứng lên, cười chào: "Tiểu Nhã, con đến rồi à? Hà Linh vẫn chưa khỏe hẳn…."
Trần Dực vẫn ngồi đó tiếp tục đọc báo, nhưng tôi biết anh ta luôn để ý đến mọi chuyện diễn ra xung quanh.
Hà Linh nhìn tôi, đôi mắt có phần ảm đạm, nhưng vẫn cố nở nụ cười ngọt ngào: "Chị đến thăm em à? Em cảm ơn chị. Thật ra đây là chuyện em nên làm, là em nợ anh ấy…."
Tôi cắt ngang: "Ừm."
Mẹ Trần lại nói: “Tiểu Nhã, dạo gần đây con bận gì mà không thấy mặt mũi đâu? Cũng không thể bỏ bê chồng con, mẹ thấy dạo này nó gầy đi rất nhiều.”
Tôi còn chưa kịp trả lời, thì Trần Dực đã đặt tờ báo xuống, lên tiếng ngắt lời:
“Đến giờ ăn rồi. Mình xuống căn tin bệnh viện ăn cơm đi.”
Giọng anh ta không nhanh, không chậm, như thể muốn cắt ngang cuộc trò chuyện đang dần đi quá xa. Mẹ Trần cũng gật đầu: “Đi đi, ăn cơm rồi còn về nghỉ sớm.”
Tôi chỉ “ừ” một tiếng rồi quay bước đi trước. Trần Dực theo sau, hai người một trước một sau xuống căn tin.
---
8
Trong suốt bữa cơm, anh ta nhiều lần như muốn mở lời, nhưng rồi lại thôi. Cơm đã gần ăn xong, tôi đặt đũa xuống, lau khóe miệng rồi nói, giọng bình thản: “Chúng ta ly hôn đi.”
Trần Dực ngẩng đầu lên, rõ ràng có chút ngỡ ngàng. Anh ta nhìn tôi một lúc, rồi hạ giọng:
“Em nói gì vậy?”
“Tôi nói, chúng ta ly hôn.” Tôi lặp lại, lần này ánh mắt nhìn thẳng vào anh ta, không né tránh. “Giữa chúng ta, vốn dĩ cũng không có nhiều thứ để ràng buộc. Kết hôn vội vàng, tình cảm chưa sâu. Anh có con đường của anh, tôi cũng có cuộc sống của tôi.”
Trần Dực im lặng hồi lâu, cuối cùng lên tiếng: “Giữa anh và Hà Linh... đã là chuyện của quá khứ rồi. Anh không còn tình cảm với cô ấy nữa. Chuyện lần này, anh chỉ cảm thấy có trách nhiệm. Cô ấy cứu anh một mạng, anh không thể làm ngơ.”
Tôi khẽ gật đầu: “Tôi hiểu. Nhưng tôi không thể chấp nhận, chúng ta đều có quyền lựa chọn cuộc sống mà mình muốn.”
Giọng tôi không cao, mà bình tĩnh đến mức ngay cả tôi cũng thấy lạ. Hóa ra khi đứng ở vị trí người ngoài cuộc lại có thể nói lời chia tay nhẹ như gió thoảng.
Trần Dực nhìn tôi, ánh mắt có chút d.a.o động, nhưng anh ta không phản bác. Bữa cơm rơi vào im lặng. Xung quanh là tiếng thìa muỗng lách cách, nhưng giữa chúng tôi lại tĩnh lặng đến nghẹt thở.
Lúc ăn xong, anh ta lặp lại: “Anh không muốn ly hôn”..
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/xuyen-sach-pk-trong-sinh/chuong-4.html.]
“Vì sao?” tôi hỏi. “Vì sĩ diện không muốn mang danh ly hôn hai lần? Hay vì con đường thăng quan tiến chức?”
“Em đừng suy diễn lung tung nữa được không, anh đã đủ phiền lắm rồi.”
Tôi cũng chẳng buồn tranh cãi nữa.
---
9
Tôi biết chuyện ly hôn sẽ không dễ dàng. Dù sao, Trần Dực cũng chưa thật sự phạm phải sai lầm rõ ràng nào.
Những ngày sau đó, anh chủ động hơn với tôi. Sáng dậy sớm nấu bữa sáng, tối về hỏi han đôi câu, thậm chí còn tự tay sửa cái bản lề cửa vốn kêu cọt kẹt cả tuần nay. Mẹ chồng thì thường xuyên gọi tôi về ăn cơm, thái độ cũng ân cần hơn trước.
Một buổi chiều, khi tôi đi chợ về, thấy chiếc xe đạp của anh dựng ở cổng. Tôi vào nhà thì thấy Trần Dực đang trong bếp, loay hoay nấu bữa tối.
“Tối nay đơn vị có tiệc, nhưng anh không đi.” Anh nói, khi tôi rửa rau bên cạnh. “Anh nghĩ… nên dành thời gian cho gia đình.”
Tôi không đáp, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Trong bữa ăn, anh chủ động gắp đồ ăn cho tôi, hỏi chuyện công việc ở hợp tác xã, còn bảo sau này nếu cần gì thì cứ nói với anh. Tôi chỉ cười nhẹ, chuyển chủ đề sang việc chợ búa.
Khi tôi đang dọn chén bát thì Trần Dực bước ra từ phòng ngủ, trên tay cầm một chiếc khăn len cũ kỹ.
“Cái khăn này… em đan đúng không?” Anh đưa ra trước mặt tôi.
Tôi thoáng giật mình. Đó là chiếc khăn tôi từng tìm thấy trong tủ cũ, có lẽ là do nguyên chủ đan, tôi giữ lại để quàng tạm những lúc trời lạnh.
“Phải.” Tôi đáp ngắn gọn.
Anh nhìn tôi, ánh mắt có chút phức tạp: “Em còn giữ… tức là em chưa thực sự muốn ly hôn đúng không?”
Tôi cười khẽ: “Chiếc khăn giữ ấm, không có nghĩa là giữ tình cảm.”
Không khí chùng xuống. Trần Dực trầm ngâm rất lâu.
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
“Anh đã cử người chăm sóc Hà Linh.” Anh nói, như để trấn an tôi. “Giữa anh và cô ấy, thật sự không còn gì nữa.”
Tôi đặt chén cuối cùng lên kệ, lau tay rồi quay lại.
“Ừm.”
Trần Dực chỉ nhìn tôi chằm chằm như muốn níu giữ điều gì đó. Cuối cùng, anh lắc đầu, quả quyết: “Anh sẽ không ly hôn.”
Tôi không cãi lại, cũng không tiếp tục chủ đề ấy. Chuyện này không thể giải quyết bằng một cuộc trò chuyện.