Vượt Lên Trời Xanh - Chương 15

Cập nhật lúc: 2025-05-07 15:51:44
Lượt xem: 365

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ai nói bản vương nhất định phải có mỹ nhân? Nàngtưởng bản vương háo sắc lắm sao?”

 

“Thế mấy cô nương trước kia vương gia ôm vào phủ là gì?”

 

“Bản vương chưa từng động vào họ. Đa phần đều là vì nhà có chuyện, không đủ tiền trị bệnh. Bản vương mang họ vào phủ, dùng khăn đỏ che mặt, không ai biết là ai. Nghỉ lại phòng khách một đêm, sáng sớm hôm sau sẽ phái ám vệ đưa về, còn tặng một khoản ngân lượng.”

 

“Thảo nào chưa từng có cô nương nào truy cứu vương phủ, trái lại còn biết ơn.”

 

“Kẻ thực sự háo sắc là thái tử.” – Tạ Dự cười khẩy. 

 

“Phủ của hắn, nhốt không biết bao nhiêu nữ tử lương thiện.”

 

Lời này hoàn toàn là thật.

 

Ta còn nhớ kiếp trước, sau khi Tạ Dự đăng cơ, giải tán toàn bộ phủ thái tử. 

 

Từ trong phủ ấy chạy ra toàn là nữ tử nhà lành, bên ngoài phủ thái tử chật kín phụ mẫu đến nhận nữ nhi.

 

“Không ngờ vương gia lại là người tốt như vậy.”

 

“Nàng nói gì đấy? Bản vương xấu xa lắm à?”

 

“Lúc bảo Dung Quân tỷ tỷ đi c.h.ế.t thì rất xấu, phạt tụi thiếp quỳ cũng rất xấu.”

 

Tạ Dự khẽ bật cười: “Nàng nhớ dai thật đấy.”

 

Hắn cúi sát lại gần ta, hơi thở nóng ấm phả lên mặt và vết thương, khiến ta thấy ngứa ngáy, cứ muốn đưa tay lên gãi.

 

“Đừng nhúc nhích.” – Tạ Dự nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng thổi thổi vào má.

 

“Thổi là hết đau rồi.”

 

Hắn tưởng ta đau.  

 

Thực ra, tai ta nóng rực, là vì xấu hổ.

 

“Vương gia bôi gì vậy, sao thấy nóng thế?”

 

Tạ Dự: “…...”

 

29

 

Hắn ấn ta nằm lại giường, dặn ta an tâm nghỉ ngơi.

 

Ta nắm lấy tay áo hắn, hỏi: “Bài vị của tiên hoàng hậu... mẫu hậu đâu rồi?”

 

“Đặt ở vương phủ rồi.”

 

“Vương gia, chàng có từng nghĩ, trận hỏa hoạn hôm nay là ai phóng? Dám châm lửa trong cung, lại có thể khiến lửa lan đến mức ấy, trong thiên hạ này, e rằng chỉ có vài người làm được.”

 

Tạ Dự lạnh giọng nói:

 

“Đêm nay, phụ hoàng đến diễn trò bắt thích khách cũng lười, còn cần tra xem ai phóng hỏa nữa sao?”

 

Chẳng qua là hoàng đế giở trò “vừa ăn cướp vừa la làng” mà thôi.

 

“Cái c.h.ế.t của mẫu hậu, thiên hạ đều nói là lỗi của hoàng đế.”

 

Tạ Dự vốn chẳng có bao nhiêu phụ tử tình thâm với Thịnh Nguyên đế, nhưng ta muốn hắn càng thêm quyết tuyệt, nên nhẹ giọng nhắc:

 

“Hoàng thượng sống đến chừng này tuổi, lưng luôn gánh lấy lời đồn tội lỗi và áy náy, trong lòng ông ta, có khi ngấm ngầm mong một người đứng ra nói to lên rằng tiên hoàng hậu là người sai, chính bà ấy làm chuyện hổ thẹn nên tự vẫn. Ông ta vẫn là minh quân lỗi lạc, hoàn toàn vô tội.”

 

“Lần này chuyện đồn thổi lan nhanh như vậy, hoàng đế chẳng trừng trị cũng chẳng ngăn cấm, chỉ e chính ông ta cũng muốn có người thay mình ‘giải oan’.”

 

“Nếu mẫu hậu nơi suối vàng có linh thiêng, tất cũng lạnh lòng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/vuot-len-troi-xanh/chuong-15.html.]

 

Tạ Dự đáp: “Mẫu hậu sẽ không lạnh lòng, bởi người đã sớm c.h.ế.t tâm với ông ta rồi.”

 

Ta nhìn hắn, chậm rãi nói:

 

“Chuyện này nếu cứ tiếp tục lan rộng, chỉ e cả nhà họ Thôi và vương gia cũng sẽ bị liên lụy.

 Vương gia cần sớm quyết đoán.”

 

Tạ Dự quay sang nhìn ta, hẳn là không ngờ ta lại dám nói ra lời như thế.

Hồng Trần Vô Định

 

“Phụ thân như vậy, đế vương như vậy, trung thành có gì đáng để theo?”

 

Tính thời gian, kiếp trước, lúc này chính là khi hoàng đế lâm trọng bệnh.

 

Tạ Dự cũng là vào khoảng thời gian ấy bắt đầu mưu phản soán vị.

 

Đã biết hắn sớm muộn cũng sẽ bước ra con đường đó, chi bằng ta chủ động đẩy một tay.

 

Để hắn biết, ta không những hiểu rõ lòng hắn, mà còn là người duy nhất tuyệt đối trung thành với hắn.

 

Sau này hắn đăng cơ, tuyệt đối sẽ không bạc đãi ta.

 

Ta nắm lấy tay Tạ Dự, lời thề đồng tâm không cần nói rõ:

 

“Tống gia ta, cũng như Thôi gia, sẽ là hậu thuẫn kiên cố nhất cho điện hạ.”

 

30

 

Sáng hôm sau, ta ngủ đến lúc mặt trời đã cao ba sào mới chịu tỉnh.

 

Vừa mở mắt đã ngửi thấy mùi cháo thơm nức.

 

Triệu Dung Quân tự mình mang bữa sáng thanh đạm tới cho ta, còn bày ra trên bàn mấy lọ cao dưỡng nhan mà nàng thường dùng.

 

Sáng nay Hoàng hậu nương nương cũng phái người mang tới không ít dược liệu thượng phẩm bổ dưỡng dưỡng nhan.

 

Triệu Dung Quân lại cười nói:

 

“Cái đó không giống, thứ ta mang là độc nhất vô nhị. Là cha mẹ ta tốn bao tâm huyết tìm về cho ta. Năm xưa khi gả vào phủ Thần Vương, phụ thân ta vốn định để ta dùng sắc đẹp mê hoặc vương gia. Nào ngờ đâu, người đâu phải nam nhân hiểu phong tình, mấy thứ tốt đẹp này cũng coi như uổng phí. Giờ thì hay rồi, để lại cho muội dùng. Chờ muội lành sẹo, bôi cao này vào, da dẻ đảm bảo mịn màng như trứng gà bóc.”

 

Ta vui vẻ như mở cờ trong bụng, mở từng lọ ra ngửi, lọ nào thơm là bôi thử lên má trái một ít, mải mê đùa giỡn đến quên cả ăn sáng.

 

Triệu Dung Quân không nén được hiếu kỳ hỏi nhỏ:

 

“Tối qua muội cùng điện hạ tâm sự rồi đúng không? Hắn có nói, bức thư kia của mẫu hậu là viết cho ai không?”

 

Ta lắc đầu: “Hắn cũng không rõ.”

 

“Bức thư ấy, ngôn từ quả thực như viết cho người tình vậy. Có lẽ… là mẫu hậu viết cho tiên đế, chỉ là chưa kịp gửi chăng?”

 

“Không đâu.”

 

Ta lắc đầu.

 

Trong lòng ta mơ hồ có một cảm giác: có lẽ, tiên hoàng hậu cũng từng có một bóng hình trắng xóa trên bầu trời, người mà bà cất giấu cả đời.

 

“Hai chiếc lá mỏng tuy là vật tặng, nhưng thâm tình vĩnh viễn chẳng vì đó mà phai.” 

 

Chắc là một đoạn tình cảm thuần khiết, chưa từng vẩn đục bởi quyền mưu.

 

Một nữ tử bị giam nơi thâm cung, không có chỗ thổ lộ, chỉ có thể gửi gắm vào thơ phú từ văn.

 

Cho dù có hay không có một ‘tình lang’ thực sự, tiên hoàng hậu cũng không đáng bị thiên hạ đồn thổi bẩn thỉu như thế.

 

Ba ngày sau, trong cung truyền ra ý chỉ của hoàng hậu, muốn phong ta làm trắc phi.

Loading...