Ngoại truyện: (Góc nhìn của Thời Cảnh)
01
Văn Vi cuối cùng cũng đến để nói lời tạm biệt với tôi.
Tôi đã chờ đợi ngày này rất lâu, nhưng khi khoảnh khắc ấy thực sự đến, tôi lại mâu thuẫn đến mức hy vọng giấc mơ này có thể kéo dài thêm một chút.
Chỉ một chút nữa thôi.
Đồ ngốc này, suốt bao năm qua, chỉ để ở bên tôi mà ngay cả cơ hội đầu thai cũng không cần.
Cô ấy vẫn bướng bỉnh như vậy, ngay cả khi quỳ xuống vì Màn Thầu, tôi suýt nữa không kiềm được mà ôm cô ấy vào lòng.
Nhưng tôi biết mình không thể.
Nếu tôi làm vậy, Văn Vi sẽ thực sự mất đi cơ hội được sống lại.
Tôi cúi thấp đầu, cố gắng kiềm chế đôi tay đang run rẩy.
Văn Vi rời đi với nụ cười trên môi, nụ cười ấy suýt nữa khiến tôi lầm tưởng rằng cô ấy vẫn còn yêu tôi.
Nhưng vào khoảnh khắc cô ấy biến mất, hệ thống lạnh lùng thông báo với tôi: “Giá trị tình cảm của nữ phụ đối với anh đã về 0, nhiệm vụ hoàn thành, cô ấy sẽ có cơ hội tái sinh.”
Đúng vậy, sau khi Văn Vi chết, tôi đã bị ràng buộc với một hệ thống.
Nhiệm vụ của tôi là: “Khiến Văn Vi hoàn toàn hết yêu tôi.”
Lúc đầu tôi cảm thấy nhiệm vụ này thật ngu ngốc, bởi vì tôi và Văn Vi yêu nhau đến thế, bảo cô ấy không yêu tôi nữa? Tôi thà c.h.ế.t còn hơn.
Tôi muốn cô ấy, dù có c.h.ế.t đi rồi, cũng vẫn phải yêu tôi đến điên cuồng.
Nhưng rồi tôi có thể nhìn thấy Văn Vi.
Lúc ấy tôi mới biết, cô bé ngốc này vì muốn được ở bên tôi, đã chủ động từ bỏ cơ hội đầu thai.
Cứ thế, thoắt cái đã bảy năm.
Trong khoảnh khắc thoáng qua, tôi nhớ lại lần đầu tiên gặp Văn Vi vào sinh nhật 12 tuổi của anh trai tôi, Thời Kỉnh.
Cô ấy mặc một chiếc váy công chúa, đôi giày da gõ lộc cộc xuống nền đất.
Ánh trăng chiếu xuống, cô ấy cúi người nhìn tôi, dịu dàng hỏi:
“Anh không vui sao?”
Nhìn nụ cười rực rỡ của cô ấy, tôi chỉ thấy chói mắt.
“Biến đi.” Tôi lạnh lùng đẩy cô ấy ra.
Cô ấy ngã phịch xuống đất, như một bông hồng đỏ rực bị vấy bẩn bởi bùn đất.
Khóe môi cô ấy chùng xuống.
Khi tôi nghĩ cô ấy sắp khóc, cô ấy lại đứng dậy, phủi tay như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Anh đừng sợ, em sẽ không khóc đâu.”
Dù tôi từ chối bao nhiêu lần, Văn Vi vẫn kiên trì tìm đến tôi.
Mỗi lần tan học buổi sáng, cô ấy đều hét to tên tôi giữa đám đông. Lúc đầu tôi cảm thấy phiền phức, nhưng lâu dần lại bắt đầu mong đợi điều đó.
Tôi không biết mình bắt đầu thích cô ấy từ khi nào.
Có lẽ là vào mùa đông năm ấy, khi cô ấy quàng lên cổ tôi chiếc khăn len được đan vụng về?
Hay là khi tất cả mọi người phản đối tôi theo đuổi hội họa, chỉ có cô ấy ôm lấy tranh của tôi, hết lần này đến lần khác khẳng định: “A Cảnh, em tin anh có thể tiếp tục vẽ.”
Hay là vào lần huấn luyện thi năng khiếu, điện thoại bị thu mất, cô ấy đã lén lút ngồi tàu cứng 12 tiếng để đến gặp tôi?
Lúc đó tôi như một kẻ c.h.ế.t đuối, tuyệt vọng bám víu lấy chiếc phao cứu sinh duy nhất trong cuộc đời mình.
Nhưng ông trời lại không để tôi như ý.
Ông ấy nhẫn tâm dập tắt ánh sáng duy nhất của tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/tuong-vi-qua-canh/chuong-9.html.]
Văn Vi c.h.ế.t vào ngày sinh nhật 17 tuổi của tôi.
Cô ấy c.h.ế.t vì đẩy tôi ra khỏi chiếc xe tải đang lao đến.
Ngay cả khi sắp nhắm mắt, cô ấy vẫn cố dùng hơi thở yếu ớt cuối cùng để nhắc tôi:
“Giấy báo danh thi ở trong túi, anh phải tham gia kỳ thi, phải cố lên.”
Trong vô số giấc mơ sau này, tôi luôn hối hận, nếu như ngày đó tôi không do dự.
Có lẽ Văn Vi đã không phải chết.
Tôi nhìn cô ấy, toàn thân bê bết máu, nằm trên mặt đất, lại nhớ về năm mẹ tôi qua đời.
Có lẽ cả cuộc đời này, mọi thứ quan trọng đối với tôi đều đã định sẵn là sẽ rời bỏ tôi mà đi.
02.
Văn Vi không hề biết rằng, thực ra năm 17 tuổi, tôi đã có thể nhìn thấy linh hồn của cô ấy.
Ba tháng sau khi cô ấy qua đời, mỗi ngày tôi đều nhốt mình trong phòng tranh.
Mỗi khi nhớ cô ấy đến phát điên, tôi chỉ có thể ôm lấy quần áo của cô ấy.
Trên đó vẫn còn vương vấn hương thơm quen thuộc của cô ấy.
Nhưng dần dần, ngay cả mùi hương đó cũng hoàn toàn biến mất.
Vào ngày tôi mua thuốc ngủ, chuẩn bị đi tìm Văn Vi, cô ấy lại xuất hiện trong giấc mơ của tôi.
Trong mơ, cô ấy lặp đi lặp lại bài hát ru, hết lần này đến lần khác nói với tôi: “A Cảnh, đây không phải lỗi của anh.”
Rồi sau đó, tôi phát hiện mình có thể nhìn thấy cô ấy ngay cả khi tỉnh táo.
Mỗi khi tôi không ăn cơm, cô ấy sẽ tức giận giậm chân, quát tôi: “Đồ ngốc, anh phải sống cho tốt, nếu không thì em đã cứu anh vô ích rồi!”
Nhưng không ai khác có thể nhìn thấy cô ấy. Bố tôi nhìn tôi với ánh mắt đầy thất vọng: “Con thực sự bị điên rồi.”
Ngay cả tôi cũng bắt đầu nghi ngờ liệu mình có phải đã phát điên hay không.
Nhưng vào một đêm mất ngủ, tôi lại cảm nhận được một thứ gì đó mềm mại chạm nhẹ lên môi mình.
Tôi mở mắt ra.
Văn Vi hoảng hốt nhảy lùi lại, giấu tay ra sau lưng, như một đứa trẻ vừa làm điều sai trái.
Tôi nắm chặt mép chăn, cố gắng kìm nén cảm xúc đang trào dâng trong lòng.
Nhìn thấy tôi không có phản ứng gì, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc đầu, tôi nghĩ rằng như vậy cũng không tệ.
Dù tôi không thể chạm vào cô ấy, không thể hôn cô ấy.
Chúng tôi không thể có bất kỳ cử chỉ thân mật nào, cũng không thể trò chuyện quá lâu.
Bởi vì tôi sợ rằng nếu quan lại âm phủ phát hiện ra chúng tôi có thể giao tiếp, họ sẽ lập tức cưỡng chế đưa Văn Vi đi.
Nhưng không sao cả.
Chỉ cần cô ấy ở bên tôi, chỉ cần tôi có thể nhìn thấy cô ấy, thì dù giả vờ thẫn thờ, thực chất chỉ để được ngắm cô ấy, tôi cũng cam tâm tình nguyện.
Lặng lẽ quan sát cô ấy dù đã trở thành linh hồn vẫn hay buồn ngủ, giả vờ sa sút tinh thần để thấy cô ấy lo lắng cho tôi.
Sau khi chết, Văn Vi đặc biệt sợ ánh sáng.
Vậy nên tôi luôn nhốt mình trong phòng tranh tối đen và cả “căn cứ bí mật” của chúng tôi.
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng tôi đã phát điên.
Họ thì biết cái quái gì chứ?
Văn Vi là tình yêu đích thực của tôi.
Dù có là trời cao cũng không thể tách rời chúng tôi.
— Ít nhất thì lúc đó, tôi vẫn nghĩ như vậy.