Tướng Thuật Sư - Chương 25

Cập nhật lúc: 2024-11-02 13:17:12
Lượt xem: 188

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lão thái giám dẫn ta đến trước gian phòng đó, trước tiên ném vào một cái chén vỡ dò đường, ngay sau đó, có một bàn tay khô gầy, thon dài đặt lên cửa sổ.

 

Triệu Triệt thò đầu ra, tóc rối bù, diện mạo khó phân biệt, chỉ có cây trâm vàng trong tay giúp ta nhận ra hắn ta.

 

Hắn ta gầy gò đến mức kinh hãi.

 

Hắn ta dường như không nhận ra ta, chỉ hơi hé miệng, thốt lên một từ: “Ăn.”

 

Hắn ta muốn ăn cơm.

 

Lão thái giám nói, đừng nhìn dáng vẻ Triệu Triệt thế này nhưng thân thể hắn ta rất cứng cáp, mỗi ngày chỉ ăn một chén cám mà vẫn sống dai dẳng.

 

Trước kia có người muốn cướp cây trâm vàng quý giá ấy, Triệu Triệt đã đánh người đó gần chết.

 

“Đó là di vật của mẫu thân hắn, tự nhiên hắn rất trân quý.”

 

Ta tiến lại gần hai bước, vẫy tay về phía Triệu Triệt.

 

“Trẫm tới đây để báo tin cho ngươi, thúc thúc của ngươi đã chết, ngươi nên biết điều này.”

 

Hắn ta vẫn là dáng vẻ đó, ngơ ngác nhìn về phía chúng ta, hơi hé miệng: “Thúc thúc.”

 

“Thúc thúc ngươi thương ngươi. Nhiều năm qua, trẫm giữ lại mạng cho ngươi cũng vì nể mặt thúc thúc ngươi. Bây giờ thì tốt rồi, ngươi có thể đi. Đi thôi, đi theo ông ấy, nói một câu xin lỗi.”

 

Ta vẫy tay.

 

Bảy, tám người mang theo dải lụa trắng xông vào phòng hắn ta.

 

Bên trong vang lên tiếng giãy giụa dữ dội.

 

Tiền Thái Tử Triệu Triệt nghe tin Hiền Vương qua đời vì bệnh, bi thương tột cùng, thắt cổ tự vẫn tại Đông Cung.

 

Buổi chiều hôm ấy, hai, ba cung nữ tay cầm đèn lồng, đi dọc theo bậc thang xuống, lần lượt thắp sáng đèn đá các góc.

 

Các nàng nhìn thấy ta, liền đặt đèn xuống, quỳ xuống hành lễ.

 

Ta vội vàng bước qua, rồi đi thẳng đến Trường Ninh Cung.

 

Cửa cung đóng chặt.

 

Lý Huyền Ca nói hắn ta đang bệnh, không thể gặp mặt.

 

Ta đứng lặng ngoài cửa, đứng rất lâu, rất lâu sau mới quay lưng lại, tựa vào cửa, lặng lẽ nói chuyện với hắn ta.

 

"Lý Huyền Ca, Hiền Vương đi rồi, hắn nói hắn đã già. Chàng biết không? Trẫm cũng đã 39 tuổi, không còn mười năm để lãng phí cùng chàng nữa."

 

Ta ngửa mặt lên, nhìn vầng trăng rằm mờ nhạt trên cao, thở dài.

 

"Ta là người đã g.i.ế.c cha của chàng nhưng chính ông ấy đã ép mẫu thân ta đến chỗ mất mạng trước. Ta luôn công tư phân minh, ân oán rõ ràng, chưa từng giận lây sang chàng. Nếu chàng không muốn tiếp tục sống trong cung này, ta để chàng đi là được."

 

Cửa điện đột nhiên mở ra, ta ngã vào lòng Lý Huyền Ca.

 

Ta ngẩng đầu, ánh mắt gặp ánh mắt hắn.

 

Hắn ta giữ chặt eo ta, lạnh lùng nhìn ta chăm chú, trong mắt tràn đầy oán hận.

 

"Minh Vấn Thu, nàng còn muốn gì từ ta nữa? Nói đi! Ngày đó muốn lệnh bài, sau đó là ngôi vị hoàng đế, quyền lực Bắc Cương, rồi đến mạng cha ta, nàng còn muốn gì? Nàng nói đi."

 

Ban đầu hắn ta bình tĩnh chất vấn, cảm xúc dần trở nên kích động, sau đó nước mắt trào ra, toàn thân run rẩy không thể kiềm chế. Hắn ta cắn môi, ôm chặt ta, vùi đầu vào bên cổ ta.

 

Giọng nói hắn ta nghẹn ngào, trầm thấp.

 

"Nàng nói đi, ta còn gì có thể cho nàng nữa?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/tuong-thuat-su/chuong-25.html.]

 

Lồng n.g.ự.c ta đau đớn.

 

Ta vòng tay ôm lấy hắn ta.

 

"Ở bên ta suốt đời này."

 

Đến năm thứ ba mươi làm hoàng đế, ta cũng đi đến ngày cạn kiệt sức lực.

 

Ta dần yếu đi, thường vô thức thiếp đi nhưng ta không muốn ngủ.

 

Rõ ràng vừa rồi còn ở bên giáo Minh Cẩn xử lý chính sự, tỉnh dậy đã thấy Lý Huyền Ca chăm sóc ta.

 

Ta nằm yếu ớt trên giường, cố gắng nhấc cổ, áp mặt lên tay hắn ta.

 

"Lý Huyền Ca, ta muốn ăn chút điểm tâm. Ta muốn ngồi trong xe ngựa ăn điểm tâm."

 

Ngón tay hắn ta khẽ run lên, đặt chén thuốc xuống.

 

"Bệ hạ, nàng không thể ăn điểm tâm, uống thuốc mới có thể khỏe lại."

 

Ta ngẩng mặt, mỉm cười nhìn hắn ta.

 

"Ta sẽ không khỏe lại đâu, nhị tỷ đã đến thăm ta, nàng cũng không dám lừa ta. Ta sắp c.h.ế.t rồi, Lý Huyền Ca."

 

Hắn ta cúi đầu nhìn ta, khẽ gật đầu: "Phải, nàng sắp chết." Rồi hắn ta lại cười, cười đến rơi nước mắt.

 

Ta vươn tay, lau nước mắt cho hắn ta.

 

“Lý Huyền Ca, Minh Cẩn năm nay 24 tuổi. Chàng nghĩ, nàng có thể làm một hoàng đế tốt không?”

 

Lý Huyền Ca nắm lấy tay ta, quay về phía ta, hơi cúi đầu, ấn tay ta lên mặt mình.

 

“Nàng đi một bước tính mười bước, lại không thể tính được sự việc sau này sao?”

 

Hắn ta thật tốt.

 

Hắn ta thật sự rất tốt.

 

Hắn ta biết tay ta mỏi, không thể nâng nổi chén.

 

Ta không ngừng vuốt ve khuôn mặt hắn ta, rút tay về, từ từ nằm lại.

 

“Lý Huyền Ca, Minh Cẩn phải làm hoàng đế, chàng mới 52 tuổi. Ta vốn muốn để chàng tuẫn táng cúng nhưng giờ ta không nghĩ vậy nữa.”

 

Ta vươn tay, gõ nhẹ lên mặt ván giường:

 

“Giường này có ngăn chứa bí mật, ta đã để lại ý chỉ tuẫn táng. Chàng lấy ra đốt đi.”

 

Lý Huyền Ca nghe theo chỉ thị của ta, lấy ra ý chỉ mà ta đã chuẩn bị từ mấy tháng trước, cẩn thận đọc lại từ đầu đến cuối.

 

“Bệ hạ, năm đó thánh chỉ phong hậu viết rất qua loa, hiện giờ ý chỉ tuẫn táng lại thật chỉnh chu.”

 

Ta quay đi, bất đắc dĩ cười, nước mắt lăn dài trên má.

 

“Phong hậu chỉ viết đại khái, chàng ta vừa lòng. Cái này không hay như vậy, sợ rằng chàng sẽ oán trách ta nhẫn tâm, lại oán trách ta vô tình.”

 

Lý Huyền Ca chậm rãi khép thánh chỉ lại.

 

“Bệ hạ viết lá thư tình thanh minh kia còn tệ hơn.”

 

Hắn nói xong, nhắm mắt lại, khóe môi nở nụ cười, thốt ra từng câu từng chữ.

 

“Phu quân, sao có thể vì nghe lời đồn mà để họa này rơi xuống đầu thiếp? Từ khi chàng đi, sớm tối thiếp đều nhớ mong, ngủ chẳng thành giấc, tinh thần cũng uể oải, chưa kể Thôi Tống khinh nhục, thiếp hoàn toàn bất đắc dĩ. Nay trong kinh thiếp đã giúp chàng quét sạch những chướng ngại, mong chàng sớm trở về.”

Loading...