Tướng Thuật Sư - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-11-02 10:39:36
Lượt xem: 224
1
Cha ta là thiên hạ đệ nhất tướng thuật sư.
Mỗi lời tiên đoán của ông đều không bao giờ sai lệch.
Nổi tiếng nhất là lần kinh thành mưa to ba ngày không ngừng, cha ta lại nói với người ta rằng đêm ấy ở con hẻm phía đông thành sẽ xảy ra một đám cháy lớn.
Mọi người không tin, thậm chí còn cá cược với ông, người này nối người kia âm thầm chuẩn bị.
Cả con hẻm, mười hộ gia đình cùng nhau tắt đèn lồng, không thắp nến, quyết chí muốn làm cho tiên đoán của cha ta sai bét.
Nhưng khi vừa đến giờ Tý, tiếng trống canh vừa vang lên, cuối hẻm đã bùng lên một ngọn lửa lớn.
May mà mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng nên tránh được thảm họa.
Sau này, người ta mới biết đó là do một chuyện phong lưu.
Có một tiểu thư nửa đêm hẹn gặp tình lang, bình thường hai người đều gặp nhau dưới ánh đèn hiên, đêm ấy đành phải thắp đèn để trò chuyện, ánh mắt trao nhau đầy ý tình.
Bất ngờ một trận gió thổi qua, làm đèn lồng nghiêng ngả, lửa bén đến, tình lang bỏ chạy, còn tiểu thư thì mất hết danh tiếng.
Mọi người đua nhau chỉ trỏ, bàn tán mọi khả năng chê cười.
Tiểu thư ấy tìm đến cha ta.
Cha ta nghĩ rằng nàng ta đến gây phiền phức nhưng không ngờ nàng ta lại mang theo số tiền lớn để cảm tạ, cảm ơn cha ta đã giúp nàng ta nhận ra kẻ bạc tình, tránh được con đường khổ đau nửa đời còn lại.
Đó là lần đầu tiên cha nương ta gặp nhau.
Bọn họ sống bên nhau hạnh phúc hơn mười năm không chút nghi ngờ.
Trong mười năm ấy, cha ta không xem mệnh cho bất kỳ ai, dù là quan to hay kẻ quyền quý, kẻ dị sĩ kỳ nhân.
Mãi đến năm ta mười tuổi, nương ta bệnh nặng qua đời.
Căn bệnh đến nhanh và dữ dội, ngay cả thuốc còn chưa kịp sắc xong, nương ta đã lìa xa nhân gian.
Trước khi mất, bà để lại cho bốn tỷ muội chúng ta mấy chữ:
“Chớ mơ tới tâm kế, chớ đam mê thuật.”
Nhà ta có bốn tỷ muội, ba người đều học tướng thuật, chỉ trừ tứ muội.
Sau khi nương mất, cha ta tinh thần suy sụp, giống như người mất hồn, nửa tháng sau mới quay lại với nghề đoán mệnh.
Trải qua hơn mười năm, người đời đã quên ông nhưng lần này cha ta còn cuồng ngạo hơn trước kia, không chỉ xem vận mệnh mà còn dám cắt đứt sinh tử.
Trước đây, ông luôn bảo đó là thiên cơ, không thể tiết lộ.
Ta đoán, có lẽ cha ta đã không còn muốn sống nữa.
Trong 5 năm ấy, cha ta dùng vô số mạng người bị ông phán đoán để xây dựng danh xưng thiên hạ đệ nhất tướng thuật sư.
5 năm sau, người mà ông chờ đợi cuối cùng cũng đến.
Người ấy khoảng chừng năm mươi tuổi, nét mặt sắc sảo, khoác áo dày, bên cạnh đi kèm không ít tùy tùng.
Có kẻ đen gầy, nét mặt nghiêm trang; có người da trắng mảnh khảnh, cử chỉ nhẹ nhàng; mỗi người đều cẩn trọng từng chút một.
“Hiện nay triều đình tình thế rối ren, tiên sinh có thể đoán ra, ai sẽ là thiên tử tương lai không?”
Cha ta bày ra bốn đồng tiền rồi nói:
“Khí vận Tử Vi đế tinh, không ngoài bốn người này.”
2
Trên đời này, cha ta không có gì không biết.
Khi nương ta còn sống, những thuật pháp của ông đều dùng để làm cho bà vui vẻ.
Nương ta hỏi ông, ngày nào đ gạo thóc sẽ đầy kho, ngày nào trời sẽ mưa, ngày nào sẽ có tuyết rơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/tuong-thuat-su/chuong-1.html.]
Cha ta thực sự bất đắc dĩ: “Vì sao nàng không hỏi những chuyện quan trọng hơn?”
Nương ta ngồi ở hành lang ngắm tuyết rơi, đưa tay lại gần bếp lò để sưởi ấm.
“Cái gì gọi là quan trọng? Chẳng lẽ ta phải biết ai là hoàng đế sao?”
Ta đang muốn cầm hoa mai chạy tới, vô tình nghe được cha ta trả lời.
“Hành Nhi, có rất nhiều người hỏi thăm việc này. Ta xem thiên tử tương lai sẽ nằm trong số mấy người Thái Tử Triệu Triệt, Thừa Tướng Thôi Tống, Thiếu Tướng Quân Lý Huyền Ca, Hoàng thúc Triệu Minh Thừa.”
Năm năm sau, cha ta cũng nói ra bốn cái tên đó.
Câu nói ấy khiến cả nhà rơi vào cảnh ngục tù.
Người kia là đương kim hoàng đế, câu trả lời mà ông ta muốn biết chỉ có Thái Tử mà thôi.
Hoàng đế chiếu cáo cha ta nói những lời xằng bậy mê hoặc lòng người, muốn xử lý cả nhà ta.
Nhưng sau lưng, ông ta lại tự mình đến ngục tối, ép hỏi cha ta về tên huý của thiên tử tương lai.
Cha ta ngồi thẳng người dậy, dáng vẻ có phần kiệt sức, trông rất tiều tụy.
“Nữ nhi của thảo dân, mang huyết mạch của thảo dân, có thể nhận biết vận mệnh của phu quân.”
Ông vừa nói xong câu đó không bao lâu sau đã nhắm mắt lại.
Hoàng đế hỏi mọi người: “Ai là nữ nhi của ông ấy?”
Trong cảnh tối tăm của nhà giam, đại tỷ và nhị tỷ vẫn bình tĩnh như thường, còn ta ngồi ở một góc, hơi thất thần.
Tứ muội sợ hãi ôm chặt cánh tay ta không chịu buông.
“Tam tỷ tỷ, ta không biết gì cả.”
Nàng ta mới mười lăm tuổi, vừa bước vào tuổi trưởng thành, vốn dĩ rất nhát gan.
Năm đó, ta cùng nương đi lên núi thắp hương, lúc xuống núi trời đổ mưa lớn, có một tên ăn mày đuổi theo con ch.ó nhỏ, bị ngã ở vũng bùn, chắn đường xe ngựa của chúng ta.
Ta chỉ nhìn nàng ta một cái rồi bảo nương ta cứu nàng ta, vì thế trong suốt mười năm sau, tứ muội luôn muốn gần gũi với ta hơn.
Ta nâng mặt nàng ta lên, để cho nàng ta nhìn vào mắt ta.
“Tin tưởng ta, muội sẽ không có việc gì.”
“Thật sao?”
Ta nhéo nhéo lòng bàn tay nàng ta: “Đương nhiên, muội biết ta có bản lĩnh mà.”
Chúng ta bị đưa tới trước mặt hoàng đế.
Ông ta cũng có chút ngạc nhiên: “Thì ra là vậy. Chẳng trách nói là thiên tử từ trong bốn người kia, hóa ra ông ấy vừa đúng có bốn người nữ nhi.”
Cha ta họ Minh, việc đặt tên cho chúng ta cũng rất đơn giản, theo thứ tự là Vọng Xuân, Văn Hạ, Vấn Thu, Tá Đông.
Hoàng đế hỏi tên họ của chúng ta, lại hỏi chúng ta có khả năng trắc mệnh bói toán ra sao.
Người trả lời đầu tiên là đại tỷ Minh Vọng Xuân.
“Dân nữ có thể phân biệt người thiện ác.”
Người ta nói “tri nhân tri diện bất tri tâm” nhưng đối với đại tỷ mà nói, bất luận kẻ nào nàng ấy chỉ cần nhìn một lần là biết ngay đối phương thiện hay ác.
Hoàng đế nói: “Ngươi nói người biết phân biệt thiện ác nhưng cũng không thể nghiệm chứng.”
Người trả lời thứ hai là Minh Văn Hạ.
“Dân nữ có thể biết được số tuổi thọ của người khác.”
Hoàng đế tỏ ra hứng thú: “Vậy ngươi xem trẫm có thể sống bao lâu?”
Nhị tỷ cúi đầu hành lễ: “Bệ hạ vạn tuế, không tin.”
Hoàng đế không tin lại nói.
“Ngươi không dám nói. Vậy người cứ nói ra người nào c.h.ế.t sớm nhất ở đây, trẫm muốn xem nó có linh nghiệm hay không.”