Tự cứu lấy mình - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-04-25 18:29:53
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Anh rình em gần một tuần rồi, cuối cùng cũng đợi được lúc này.”

 

Hắn ngồi xổm xuống, dùng con d.a.o gọt trái cây trong tay khẽ đập lên má tôi:

“Thế nào, lần này cái thằng nhóc xúi em đi báo án không đi theo em à?”

 

“Mẹ em chữa bệnh phẫu thuật vẫn là vay tiền nhà anh đấy, để anh ngủ với em thì sao chứ? Mẹ kiếp, em đúng là vong ân bội nghĩa, cả tương lai của anh bị em phá hủy hết rồi!”

 

Lưỡi d.a.o ấn lên cổ tôi, cắt ra một vết máu.

 

“Anh ở trong tù sống thế nào, đêm nay để em nếm thử một lần, được không?”

 

Ánh trăng như dệt tơ lạnh lẽo trải dài.

 

Mặt đất đầy cát sỏi phía sau đ.â.m vào lưng tôi, đau buốt rõ rệt.

 

Tay tôi vẫn để trong túi áo, run rẩy ấn xuống một nút.

 

Phím tắt gọi lại số gần nhất.

 

Mà cuộc gọi gần nhất… là cuộc tôi gọi cho Tần Diễn sáng nay, anh đã không bắt máy.

 

Làm ơn…

 

Làm ơn…

 

Hãy cứu em thêm một lần nữa.

 

Nhưng, chỉ vang lên một tiếng đổ chuông, điện thoại khẽ rung nhẹ.

 

Cuộc gọi bị ngắt.

 

Tiếng kim loại va chạm lanh lảnh, âm thanh của khóa thắt lưng đang được cởi ra.

 

Ánh trăng và gió đêm hôm nay, lạnh lẽo và vô tận.

 

Giống hệt cái đêm năm mười bảy tuổi.

 

Lạnh giá, kéo dài đến vô cùng.

 

11

 

Khi tôi còn rất nhỏ, tôi có một cuốn Cổ tích Andersen.

 

Tôi đã lật xem rất nhiều lần.

 

Câu chuyện yêu thích nhất của tôi là Nàng tiên cá.

 

Nàng tiên cá đánh đổi tất cả, cả giọng nói và đuôi cá, để theo đuổi tình yêu mà vốn dĩ chẳng thể có được, cuối cùng hóa thành bong bóng trên mặt biển.

 

Khi đọc đến kết cục, tôi đã rơi nước mắt.

 

Mẹ ôm tôi vào lòng, dịu dàng nói: “Thật ra, đó không phải là kết cục thực sự của nàng tiên cá.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/tu-cuu-lay-minh/chuong-7.html.]

“Kết cục thật sự là, nàng tiên cá nhận ra rằng, cô ấy không nên đặt hết hy vọng vào hoàng tử. Cô ấy quay lại đại dương, và lại có được đuôi cá.”

 

“Vì mẹ của nàng tiên cá nói, con gái của bà phải được cứu rỗi và hạnh phúc.”

 

Sau này, cô ấy biết được những gì đã xảy ra với tôi, và dù đã cứu chữa rất nhiều lần, mẹ vẫn không thể qua khỏi mùa đông ấy.

 

Lần gặp cuối cùng, mẹ vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.

 

Mẹ nói: “Đó không phải là lỗi của con, Tĩnh Tĩnh. Đừng để chuyện này phá hủy con.”

 

“Mẹ đã không bảo vệ được con.”

 

“Đừng sợ, đừng cảm thấy sợ hãi… trở lại biển cả, con sẽ lại có được đuôi cá của mình.”

 

12

 

Trang phục trên người tôi đã bị xé rách tan tành.

 

Ngoài hàng rào sắt, một chiếc xe tải lớn đang ầm ầm chạy qua.

 

Trong tiếng động dần dần xa đi ấy, tôi mở miệng, âm thanh mang theo tiếng khóc: “…Mẹ.”

 

Có lẽ nghe thấy tiếng đó, kẻ tấn công trước mặt ngừng động tác trong một giây.

 

Tôi nắm chặt con d.a.o cắt giấy trong túi, mạnh mẽ giơ tay lên, cắt qua cổ tay hắn.

 

Đó là công cụ mà tôi dùng để tự làm tổn thương mình, để giải tỏa cảm xúc những ngày qua.

 

Hóa ra, tự hủy và tự cứu, chỉ cách nhau trong một suy nghĩ.

 

Máu văng tung tóe, có vài giọt còn văng vào mắt tôi, khiến mắt tôi đau nhói.

 

Cái âm thanh “clink” vang lên, d.a.o trái cây trong tay hắn rơi xuống đất.

 

Hắn bị đau, buông lỏng sức mạnh, và tôi tận dụng hết sức lực đá hắn ra.

 

Sau đó, tôi bò dậy, không kịp chỉnh lại quần áo, liền loạng choạng chạy ra ngoài.

 

Gió thổi rít qua tai, ánh trăng ngày càng sáng, điện thoại trong túi rung lên.

 

Có lẽ là Tần Diễn đã phát hiện ra có chuyện gì đó, gọi lại cho tôi.

 

Dù sao, trong suốt thời gian này, cho dù tôi có liên lạc với anh ấy để xử lý thủ tục ly hôn, tôi cũng chỉ liên lạc vào ban ngày.

 

Nhưng, giờ thì không còn quan trọng nữa.

 

Cảm xúc trong lòng tôi dâng trào, rồi tản ra như những bong bóng trên mặt biển, biến mất không dấu vết.

 

Hai người đi đường gần đó bỗng dừng lại, ngạc nhiên nhìn tôi, m.á.u trên má, cổ và tay tôi.

 

“…Cứu giúp tôi, giúp tôi báo cảnh sát, gọi cứu thương.”

 

Khi tiếng còi xe cứu thương vang lên bên tai, tôi cảm thấy mắt mình tối sầm, ngã vào hôn mê.

 

Loading...