Trùng Sinh Sủng Thê: Gả Nhầm Một Kiếp, Gả Đúng Cả Đời - Chương 37
Cập nhật lúc: 2025-04-26 15:59:23
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cuối cùng, vẫn là Tống Doanh là người đầu tiên khó khăn mở lời: "Lão Hạ, hay là ông xuất ngũ đi. Dùng những công tích cả đời này của ông, đổi lấy bình an cho hai đứa nhỏ của chúng ta có được không? Sau này chúng ta cũng giống như lão Lãnh, đến một nơi hẻo lánh để sống. Nếu như không được, chúng ta liền về nhà làm ruộng. Lão Hạ, tôi van xin ông. Ông mau cứu Hạ Phán, mau cứu Hạ Lỗi đi. Hiện tại ngoài ông ra, không ai có thể cứu bọn nó. Ô ô ô..."
Hạ Tinh Mây bị Tống Doanh khóc đến mức tâm phiền ý loạn.
Hắn biết Tống Doanh nói rất đúng. Hiện tại với loại tình huống này, cho dù hắn chứng minh được sự trong sạch của mình với mọi người, về sau bên trên cũng sẽ không tín nhiệm hắn. Nữ nhi của hắn là một nhân tố không ổn định. Vì tốt cho tất cả mọi người, bên trên sẽ không trọng dụng hắn nữa. Có rất nhiều người tài giỏi, có rất nhiều người có thể thay thế hắn, tại sao bên trên phải mạo hiểm dùng hắn?
Hiện tại hắn giã từ sự nghiệp khi đang ở trên đỉnh vinh quang là kết quả tốt nhất của hắn.
Hắn cũng không phải là không thể thay thế. Tranh thủ lúc hắn còn chưa phạm sai lầm. Thừa dịp người nhà của hắn còn có thể cứu, rút lui, đối với hắn, đối với con cái của hắn đều tốt.
Bên trên nể tình hắn thức thời, cùng với những công lao khó nhọc trước đây của hắn, khẳng định sẽ mở một đường cho đôi nữ nhi của hắn, xử lý nhẹ tay. Có thể đạo lý ai cũng hiểu, nhưng Hạ Tinh Mây chính là không cam tâm!
Hắn mới bốn mươi tám, hắn còn trẻ như vậy. Hắn vốn có thể làm được nhiều việc hơn! Thật vất vả mới từ một tên lính quèn, bò lên được vị trí cao như hôm nay, hắn không cam tâm cứ như vậy mà rút lui.
Quá tối tăm. Cuộc đời của hắn không nên kết thúc như vậy.
Phải liều mạng để trở nên nổi bật, kết quả những ngày tốt đẹp còn chưa được bao lâu, hắn liền muốn trở lại bình thường như ban đầu, Hạ Tinh Mây không chịu được đả kích này!
Nhưng không cam tâm thì có thể làm gì?
Chức vị của hắn cao như vậy. Đôi nữ nhi của hắn lại thực sự có vấn đề, suýt chút nữa酿 thành đại họa. Bên trên cho dù là g.i.ế.c gà dọa khỉ, cũng sẽ răn đe, chú trọng xử lý hai đứa nhỏ nhà hắn.
Con cái nhà hắn lại thật không tài giỏi, nếu truy cứu đến cùng vấn đề của bọn chúng, đều có khả năng phải ngồi tù. Hạ Tinh Mây không muốn con cái của hắn phải ngồi tù. Hạ Phán hắn có thể không quan tâm. Có thể Hạ Lỗi hắn không thể từ bỏ. Hạ Lỗi chính là đứa con trai duy nhất của hắn!
Hắn và Tống Doanh kết hôn nhiều năm như vậy, hai người bọn họ tình cảm tốt như vậy, nhưng vẫn không có thêm đứa con nào. Tống Doanh đã từng sinh Hạ Phán, thân thể không có vấn đề. Vậy khả năng có vấn đề chính là hắn. Mặc dù, hắn cũng có đứa con trai Hạ Lỗi này. Nhưng sau khi Hạ Lỗi được sinh ra, hắn đã từng bị trọng thương. Có lẽ khi đó hắn đã bị thương tổn tới căn bản, không còn có thể khiến nữ nhân mang thai cũng không biết chừng.
Đây là loại vấn đề liên quan đến tôn nghiêm của nam giới. Hạ Tinh Mây ngại đến bệnh viện kiểm tra. Hắn không muốn để cho người khác biết hắn không được! Ngược lại hắn có con trai Hạ Lỗi rồi. Có thể sinh hay không hắn cũng không quan trọng. Có đôi khi hiếm có hồ đồ, Hạ Tinh Mây không muốn truy cứu đến cùng.
Nhưng bây giờ, Hạ Tinh Mây hối hận việc trước đây đã không đi kiểm tra.
Hạ Lỗi xảy ra chuyện, hắn là tuyệt hậu. Đả kích này, Hạ Tinh Mây càng không chịu nổi.
Hạ Lỗi là cây là rễ của lão Hạ gia. Vì liệt tổ liệt tông, Hạ Tinh Mây cũng không thể để Hạ Lỗi bị phế bỏ. Hạ Lỗi nhất định không thể ngồi lao!
Cuối cùng của cuối cùng, Hạ Tinh Mây suy sụp tinh thần, ngã ngồi trên mặt đất, nhận mệnh cúi đầu. Ôi, con nợ cha trả. Chuyện của con cái hắn, chỉ có thể do hắn chống đỡ.
Nhìn xem ánh trăng trong ngần chiếu rọi trên người, Hạ Tinh Mây đột nhiên thật hối hận, thật hối hận.
Lãnh Tiêu tựa như vầng trăng trên bầu trời. Con của hắn nhiều nhất, chỉ có thể xem là một ngôi sao được ánh trăng chiếu sáng.
Nếu như hắn không xúi giục Hạ Lỗi, khích lệ Hạ Lỗi, làm nảy sinh dã tâm trong Hạ Lỗi, khiến Hạ Lỗi cảm thấy hắn có thể vượt qua Lãnh Tiêu, an tâm làm tiểu đệ cho Lãnh Tiêu, vậy hết thảy đều sẽ không giống như vậy đi?
Không có sức mạnh tương xứng với dã tâm đó, Hạ Lỗi leo càng cao liền sẽ ngã càng thảm.
Hiện tại ánh trăng vẫn như cũ treo cao ở trên trời, đồng thời tìm được mặt trời sánh vai cùng nó, càng ngày càng sáng ngời. Ngôi sao muốn thay thế ánh trăng là bọn hắn, triệt để trở thành thiên thạch chợt lóe lên, không còn có về sau, cũng không còn có thể phát sáng phát nhiệt.
Nhìn xem vầng trăng dường như vĩnh hằng không đổi kia. Hạ Tinh Mây hối hận vô cùng. Nếu như lúc trước hắn không tranh cường háo thắng, nếu như hắn không ép Hạ Lỗi vượt qua Lãnh Tiêu, nếu như hắn...
Đáng tiếc, nghĩ đến những thứ này đều vô dụng.
Làm sai sự tình chính là muốn phải trả giá đắt.
Hạ Tinh Mây hối hận cũng không làm được gì.
Khi Hạ Tinh Mây chuẩn bị xuất ngũ, đổi lấy bình an cho Hạ Lỗi, Hạ Phán, thì Lãnh Tiêu đắc ý ngủ một giấc ngon lành.
Lúc này, sắp cưới được lão bà, nam nhân tinh lực tràn đầy, tâm tình thư thái, toàn thân đều là dùng không hết sức lực!
Lãnh Tiêu hôm qua mệt mỏi cả một ngày, hôm nay thức dậy thật sớm, nhưng như cũ tinh thần phấn chấn, nhìn qua liền thấy chói lọi.
Người Lãnh gia nhìn xem Lãnh Tiêu tràn trề sức lực như vậy, đều cảm thấy lực lượng của tình yêu thật vĩ đại. Trước kia, Lãnh Tiêu làm sao có thể vì những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống mà lãng phí thời gian? Giống như Lãnh Tuấn vùi đầu vào trong thế giới y học, không thích ra ngoài, Lãnh Tiêu cũng là một người ở tại quân doanh, không nhớ đến việc về nhà.
Trước kia, người Lãnh gia muốn gặp Lãnh Tiêu một lần, đều phải chờ đến ngày lễ ngày tết. Kết quả hiện tại, Lãnh Tiêu gần đây ngày nào cũng về nhà. Trước kia Lãnh Tiêu cũng không chú ý trong nhà ăn cái gì. Kết quả hiện tại, Lãnh Tiêu chẳng những mỗi ngày đều sẽ chú ý, Lãnh gia làm món gì ăn ngon, hắn vẫn không quên đóng gói cho Điền Kiều một phần. Mặc dù Điền Kiều không thiếu thứ Lãnh Tiêu đưa, thế nhưng Lãnh Tiêu vẫn cứ mỗi ngày đều đưa.
Có thời gian rảnh, Lãnh Tiêu sẽ tự mình đi tìm Điền Kiều để đưa. Không rảnh, Lãnh Tiêu liền dùng không gian lén lút đưa.
Hôm nay Lãnh gia được bên trên cấp cho cây vải, nhìn rất ngọt, ăn rất ngon, Lãnh Tiêu nhìn thấy tốt, không nói hai lời liền đóng gói cho Điền Kiều một bàn, bỏ vào trong không gian, để cho Điền Kiều có thể thoải mái mà ăn.
Lãnh Toàn nhìn anh của nàng, một mực quan tâm đến tẩu tử, mặc kệ muội muội, chỉ cảm thấy địa vị của nàng trong gia đình bị hạ thấp. Sau này, nàng muốn ăn ngon, chỉ có thể đi ăn chực tẩu tử của nàng. Trông cậy vào anh của nàng, uổng phí. Lãnh Tiêu rất tán thành, cũng khuyên Lãnh Toàn nên quan tâm Điền Kiều nhiều hơn. Nghe Lãnh Toàn càng cảm thấy anh ruột là ca ca trên trời rơi xuống.
Anh, nhìn xem anh nàng nhẫn tâm đến mức nào? Hắn thế mà lại sai cô em chồng mười ba tuổi, đi chăm sóc tiểu tẩu tử mười tám tuổi của nàng? Anh, thực sự không có thiên lý! Hừ, chờ tẩu tử gả tới, nàng nhất định phải cáo trạng!
Lãnh Tiêu đối với việc này không có gì đáng ngại. Ngược lại đến lúc đó nha đầu này quấy rầy hắn qua thế giới hai người, vợ hắn sẽ ra tay trừng trị!
Lãnh Tiêu dậy sớm, giờ này Điền Kiều còn đang ngủ. Hắn để lại trong không gian cho Điền Kiều một tờ giấy, nói buổi sáng tốt lành, liền chờ xuất phát, chuẩn bị lên núi đi săn.
Người Lãnh gia trừ Lãnh Tiêu, thân thủ đều không quá tốt, liền không có ai đi cùng Lãnh Tiêu. Nhưng người Lãnh gia không đi, Lãnh Tiêu cũng không thiếu người bồi. Ngày hôm qua phê được thịt cá, có rất nhiều người thèm thuồng, thực sự có không ít người quyết định xin phép nghỉ để cùng Lãnh Tiêu lên núi.
Bọn họ đã lâu lắm không được thoải mái ăn thịt. Bây giờ có người lợi hại dẫn đường, mọi người làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt để kiếm thịt?
Sợ Lãnh Tiêu chê bọn họ cản trở, không mang bọn họ đi, mọi người cười với Lãnh Tiêu một mặt chất phác trung thực.
"Lãnh đoàn trưởng, đến lúc đó bọn ta khẳng định đều nghe anh chỉ huy, sẽ không làm loạn, sẽ không gây thêm phiền toái cho anh."
"Đúng vậy, chúng ta chính là đi để phụ giúp anh. Đến lúc đó, khuân vác, nâng đỡ, chúng ta làm hết, Lãnh đoàn trưởng anh chỉ cần an tâm đi săn là được."
"Đúng, đúng, đúng, những chuyện vặt này bọn ta khẳng định làm rất tốt!"
Lãnh Tiêu biết Điền Kiều hôm nay muốn qua thu dọn phòng, nên định sớm đi săn trở về để giúp Điền Kiều. Có người muốn đi theo hắn lên núi, Lãnh Tiêu cũng không cự tuyệt.
Mặc dù có nhiều người không tiện dùng không gian, nhưng có tinh thần lực quét hình, cũng đủ rồi. Có người giúp Lãnh Tiêu khiêng con mồi, làm việc vặt, Lãnh Tiêu cũng có thể săn được nhiều hơn một chút, sớm trở về hơn một chút.
"Được, muốn đi đều lên xe, chúng ta xuất phát." Lãnh Tiêu gật đầu.
"Được rồi." Mọi người vui vẻ trả lời.
Để có thể chở được nhiều con mồi, mọi người đã lái ba chiếc xe tải quân dụng đến. Như vậy Lãnh Tiêu lái chiếc xe jeep quân đội quen thuộc, các chiến hữu của hắn lái xe tải quân dụng theo sau, bốn chiếc xe lớn, xếp thành một hàng, khí thế hùng hổ lên đường.
Những ngọn núi phụ cận, gần một năm nay thường xuyên có người đi vào tìm thức ăn, đã không còn con mồi gì.
Lãnh Tiêu có bản lĩnh lớn, là nhắm đến những con mồi lớn, những ngọn núi nhỏ xung quanh, rừng cây nhỏ, hắn liền không có dừng lại. Mục tiêu của Lãnh Tiêu là khu rừng rậm nguyên sinh ít ai lui tới.
Rừng rậm nguyên sinh có rất ít người đặt chân, nơi này con mồi khẳng định có không ít. Mặc dù ông trời không mưa, rừng rậm nguyên sinh cũng hạn hán, c.h.ế.t không ít thực vật, c.h.ế.t đói một nhóm động vật. Nhưng nơi này còn lại, khẳng định cũng nhiều hơn so với những nơi khác.
Đến nơi, Lãnh Tiêu để lại hai người trông xe, liền mang theo những người còn lại, mang tốt trang bị, trực tiếp tiến vào rừng.
Rừng rậm bên ngoài phần lớn là tiểu động vật, thỏ cùng gà rừng mặc dù thịt ít, nhưng đó cũng là thịt. Lãnh Tiêu nhặt được trên mặt đất một nắm đá cuội, có thể sử dụng đá cuội đánh chết, hắn một con cũng không buông tha.
Đi theo Lãnh Tiêu tới, hai mắt những người khác sáng lên đi theo sau lưng Lãnh Tiêu nhặt con mồi. Cả người kích động không thôi.
Có người nhìn Lãnh Tiêu, một cục đá, một con gà rừng, nhẹ nhàng, bèn tại chỗ nhặt lên một cục đá, cũng muốn thử xem. Kết quả mười lần có thể trúng một lần, đều là do bọn họ vận khí tốt.
Với hiệu suất thấp kém như vậy, mọi người nhìn lại Lãnh Tiêu, người giống như cỗ máy thu hoạch gà rừng, thỏ rừng, tất cả đều yên lặng ném đi đá cuội, chỉ chuyên tâm đi theo Lãnh Tiêu làm việc vặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/trung-sinh-sung-the-ga-nham-mot-kiep-ga-dung-ca-doi/chuong-37.html.]
Không so được, không so được. Những phàm nhân bọn họ, vẫn là nên hảo hảo đi theo Diêm Vương gia ăn thịt đi!
Càng đi sâu vào trong, gặp con mồi càng nhiều. Chờ đi đến một độ sâu nhất định, Lãnh Tiêu bọn họ rốt cục đụng phải lợn rừng, sơn dương, hươu ngốc hoang dại cùng lửng chó hoang dại.
Nhìn xem những con mồi lớn này, những người đi theo Lãnh Tiêu càng thêm hưng phấn.
Thịt, thịt, thịt!
Nơi này thật nhiều thịt nha!
Trong lúc mọi người thèm thuồng con mồi, thì những con lợn rừng, lửng chó đói đến không chịu nổi, nhìn qua ốm yếu hơn những năm trước không ít, hung mãnh lao về phía người, muốn ăn thịt người.
Thật đói, thật đói, thật đói nha!
Rốt cuộc cũng đã đến đồ ăn, bọn chúng muốn ăn cơm!
Năm đói kém, động vật cùng người giống nhau, đều là đói một bữa no một bữa, thường thường ăn không đủ no. Lửng chó, lợn rừng răng nanh hung mãnh, gặp Lãnh Tiêu bọn họ, bọn chúng liền không sợ hãi một chút nào, lao đến, chuẩn bị ăn no nê.
Kết quả, ngõ hẹp gặp nhau, Lãnh Tiêu thắng!
Đừng nói đến lợn rừng đói đỏ mắt, sức chiến đấu tăng cao, hay lửng chó có giá trị vũ lực kinh người, đến trước mặt Lãnh Tiêu, đều không đủ Lãnh Tiêu một hiệp đánh.
Có s.ú.n.g trong tay, Lãnh Tiêu chính là tử thần thu hoạch sinh mệnh.
Bất luận là con mồi nào bị Lãnh Tiêu để mắt tới, cuối cùng đều khó thoát khỏi cái chết. Trừ những con đặc biệt gầy yếu, bị Lãnh Tiêu chê bỏ qua, những con mồi lớn mà Lãnh Tiêu gặp gỡ, tất cả đều bị hắn một phát g.i.ế.c chết.
Lúc này, con người còn chưa có khái niệm bảo vệ động vật hoang dã, mọi người cả năm không được ăn thịt đàng hoàng, nhìn thấy Lãnh Tiêu lợi hại như vậy, mọi người liền vô cùng hưng phấn.
A a a... Thịt, thịt, nơi này toàn là thịt!
Hít hà, hít hà. Mọi người thèm thuồng nhìn con mồi chảy nước miếng.
Quả nhiên, đi theo Lãnh Tiêu ra ngoài là đúng! Đi theo Lãnh Tiêu có thịt ăn! Ngao... Về sau có cơ hội bọn họ còn muốn tới!
Không cần Lãnh Tiêu phân phó, chiến hữu của Lãnh Tiêu, sau khi Lãnh Tiêu đánh c.h.ế.t con mồi, liền sẽ tự giác đi qua thu dọn.
Có Lãnh Tiêu ở, mọi người cũng không sợ mùi m.á.u tươi sẽ dẫn dụ những con thú lớn khác tới. Thú lớn đến càng tốt, đến lúc đó, người gặp nguy hiểm, khẳng định không phải là bọn họ. Hắc hắc ~ Lãnh Tiêu bọn chiến hữu hạnh phúc mỉm cười.
Vốn dĩ bọn họ định trực tiếp lột da, đổ máu, thu thập hết đám con mồi. Nhưng m.á.u cùng nội tạng cũng là đồ tốt, vứt đi như vậy thực sự đáng tiếc. Xe của bọn hắn đủ lớn, mọi người nghĩ ngợi, cuối cùng quyết định mang toàn bộ con mồi về.
Tiết canh lòng lợn ăn ngon, ớt xanh xào lòng già cũng siêu thơm, hít hà, hít hà, mọi người vừa khiêng con mồi vừa nghĩ biến thịt thành đồ ăn, không ngừng nuốt nước miếng.
Nếu như có thể uống thêm hai ngụm rượu nhỏ, mẹ nó, đây là cuộc sống thần tiên tới cũng không đổi!
Nhìn xem những con thú lớn lần lượt ngã xuống. Tất cả mọi người nhiệt tình mười phần. Đi theo Lãnh Tiêu tới binh sĩ, bận bịu tối mày tối mặt, sung sướng không thôi, Lãnh Tiêu - quân chủ lực cũng không hề chậm trễ.
Săn thú đồng thời, tinh thần lực quét đến nhân sâm hoang dại, nấm linh chi hoang dại và các loại dược liệu trân quý, Lãnh Tiêu cũng không khách khí thu hết vào trong không gian. Có một người mẹ y thuật tinh xảo, Lãnh Tiêu từ bé đã được tiếp xúc, liền nhận biết không ít các loại thuốc bắc.
Mặc dù Lãnh Tiêu không phải là bác sĩ, nhưng kiến thức y học hắn biết đến cũng không ít. Trừ trân quý dược liệu thuốc bắc, Nhìn đến hoa lan hoang dại, hoa hồng hoang dại, hoa cúc hoang dại xinh đẹp, Lãnh Tiêu cũng sẽ đào chúng lên, tất cả đều bỏ vào trong không gian, tặng cho Điền Kiều.
Biết Điền Kiều thích ăn hoa quả, gặp anh đào đỏ hoang dại chín mọng, nho tím hoang dại, táo đỏ hoang dại, còn có dưa hấu hoang dại, Lãnh Tiêu cũng sẽ tiện tay thu vào không gian.
Thứ này Điền Kiều thích, thu. Thứ kia Điền Kiều thích, muốn. Chỉ cần là thứ gì Điền Kiều có thể sẽ thích, Lãnh Tiêu nhìn thấy liền sẽ không bỏ qua.
Cảm giác thu hoạch quá tốt, Lãnh Tiêu biết Điền Kiều có chút thích tích trữ đồ. Vì để cho Điền Kiều có thêm nhiều đồ tốt, Lãnh Tiêu bất tri bất giác đi tới chỗ sâu trong rừng rậm nguyên sinh.
Rừng rậm nguyên sinh ít người lui tới, thực sự đâu đâu cũng có bảo tàng. Lãnh Tiêu chỉ đi một vòng quanh nơi này, không gian của Điền Kiều liền có thêm một đống lớn bảo bối và đồ ăn ngon.
Cảm giác trong vòng một năm tới, Điền Kiều không cần mua hoa quả, lại diệt thêm một ổ lợn rừng, thu thêm một số dược liệu trân quý về sau, Lãnh Tiêu rốt cục vẫn chưa thỏa mãn, dừng tay, chuẩn bị về nhà.
Không sai biệt lắm. Kiều Kiều của hắn đang ở nhà chờ hắn. Hắn thấy đồ tốt liền thu. Có thể tiếp tục phát triển mới là đạo lý đúng đắn. Chờ lần sau, ăn xong số đồ ăn lần này, lần sau hắn lại đến!
Trên đường trở về, Lãnh Tiêu theo thói quen dùng tinh thần lực quét khắp nơi, thu hoạch những thứ tốt mà hắn để mắt tới.
Kết quả, thu, thu, Lãnh Tiêu ở trong một sơn động ẩn nấp, nhìn thấy một cỗ máy phát thanh được bảo tồn rất tốt.
Giấu ở trong một nơi khuất tất như vậy, lại còn bảo tồn máy phát thanh tốt như thế, khẳng định không phải quân ta!
Ở trên địa bàn của mình, quân ta sao phải lén lút như vậy?
Đây nhất định là địch nhân dùng để truyền tin tức!
Thứ này, kiếp trước kiếp này, Lãnh Tiêu đều đã xử lý qua không ít. Nhìn thấy món đồ chơi này, ra đa bắt gián điệp của Lãnh Tiêu nháy mắt khởi động.
A, nhìn kiểu dáng của máy phát thanh này, nó hẳn là đồ vật mà bọn quỷ Nhật Bản lưu lại. Người ở trong Hạ quốc và quỷ Nhật Bản là thiên địch.
Nhìn thấy thứ này, Lãnh Tiêu cũng không còn nhàn nhã thảnh thơi tìm kiếm bảo vật, hắn trực tiếp nghiêm nghị, thẳng đến đài phát thanh kia mà đi.
Ha ha, đi săn tạm dừng, quỷ Nhật Bản phải chết!
Hôm nay đi theo Lãnh Tiêu ra ngoài, đều là sĩ quan đang tại ngũ. Bọn họ mặc dù phẩm chất chưa chắc đã tốt, nhưng bọn họ đều tuyệt đối yêu nước. Lãnh Tiêu không sợ bọn họ tiết lộ tin tức, liền mang theo bọn họ cùng đi tìm máy phát thanh. Có đôi khi đánh cỏ động rắn, vẫn có thể coi là một phương pháp tốt.
Địch nhân giấu quá kỹ, không làm chút gì, để cho hắn lộ ra sơ hở, làm sao Lãnh Tiêu bọn họ bắt được người?
Đi theo Lãnh Tiêu ra ngoài binh sĩ, quả nhiên giống như Lãnh Tiêu suy nghĩ, căm ghét bọn quỷ Nhật Bản đến tận xương tủy. Vừa thấy được đài phát thanh này, những binh sĩ còn đang chìm đắm trong niềm vui sướng, tất cả đều thu lại tâm tư muốn ăn thịt, lộ ra bộ dáng đằng đằng sát khí.
Quỷ Nhật Bản. Ha ha, giết!
Kiến quốc lâu như vậy, thế mà còn có thế lực của quỷ Nhật Bản nằm vùng ở Thanh Thị? ! Điều này không thể! Lần này bọn họ thế tất yếu phải nhổ tận gốc cỗ thế lực này! Để cho đám quỷ có đến mà không có về!
Lãnh Tiêu là người chủ chốt của mọi người, gặp phải chuyện lớn như vậy, mọi người theo bản năng đứng sau lưng Lãnh Tiêu, nghe Lãnh Tiêu chỉ huy. Tác phong quân sự của mọi người làm Lãnh Tiêu hài lòng. Sai mọi người ngụy trang thành dã thú đánh nhau, phá hủy sơn động này, Lãnh Tiêu lại sắp xếp người, đem tất cả dấu vết lúc bọn hắn đến, dọn dẹp sạch sẽ. Đảm bảo địch nhân sẽ cho rằng việc máy phát thanh biến mất là do dã thú gây ra, Lãnh Tiêu mới mang theo mấy người cao thủ, tiến lên xử lý đài phát thanh kia.
Rất tốt, đây là một máy phát thanh vô tuyến điện đang trong trạng thái chờ. Nhìn xem nó mới tinh, còn đầy đủ năng lượng như vậy. Xem ra là có người sẽ đến nơi này, định kỳ bảo dưỡng cho nó!
Nghĩ đến trước đây không lâu, có người dùng đài phát thanh này, truyền tin tức ra bên ngoài, Lãnh Tiêu lạnh lùng cười.
Rất tốt, người này tử kỳ đã đến!
Để lại năm người ở lại nơi này ôm cây đợi thỏ, Lãnh Tiêu mang theo máy phát thanh, mặt mày nghiêm túc trở về quân đội.
Gặp phải quỷ Nhật Bản liền đủ khiến người tức giận. Quỷ Nhật Bản còn gây khó dễ cho Lãnh Tiêu vào lúc hắn đang sốt ruột kết hôn. Lãnh Tiêu liền càng thêm tức giận. Vốn dĩ, trước hôn nhân, Lãnh Tiêu muốn chuyên tâm chuẩn bị hôn lễ, không gây thêm phiền phức. Kết quả, gặp phải máy phát thanh khiến người ta tức giận này, Lãnh Tiêu liền quyết định ra tay.
Đem xe giao cho người khác lái, Lãnh Tiêu ngồi vào ghế sau, bắt đầu dùng tinh thần lực phá giải máy phát thanh. Lãnh Tiêu vốn là chuyên gia về phương diện này, có tinh thần lực trợ giúp, hắn càng thêm như hổ mọc cánh.
Không đợi về đến quân khu, tình huống của máy phát thanh này như thế nào, Lãnh Tiêu liền làm rõ ràng hết thảy. Nguyên lai, nó chính là nguyên nhân kiếp trước đã khiến Vương Thừa Chí rời xa Điền Kiều.
Đời trước, máy phát thanh này, cuối cùng cũng bại lộ. Chỉ là, so với việc bị Lãnh Tiêu phát hiện ở kiếp này, đời trước nó là do một thợ săn không hiểu gì phát hiện ra.
Người thợ săn kia là bị lửng chó đuổi theo, trong lúc chạy trốn đã trốn tới nơi này. Hắn không biết máy phát thanh này dùng để làm gì. Nhưng thứ này lại được giấu kỹ như vậy, xem ra liền rất đáng tiền. Thợ săn có cuộc sống khó khăn, hắn liền mang máy phát thanh này ra ngoài, bán ở chợ đen.
Trong chợ đen, có người biết nhìn hàng.
Người yêu nước muốn hiến nó cho quốc gia. Người trong lòng có quỷ lại muốn hủy nó đi, bảo vệ cho con quỷ kia. Cuối cùng các thế lực hỗn chiến một trận, đến khi món đồ chơi này được đưa đến tay quân đội, nó đã hỏng một nửa. Khi đó, mắt của Lãnh Tiêu còn chưa tốt. Hắn liền không có tham gia việc này. Khi đó, người tham gia phá giải máy phát thanh là Vương Thừa Chí.
Năng lực cá nhân của Vương Thừa Chí rất mạnh. Nếu như hắn chỉ là một kẻ chỉ biết nịnh nọt, hắn cũng sẽ không ngồi được tới vị trí ngày hôm nay. Đời trước, khi hắn đến quân khu, vừa vặn gặp phải lúc Lãnh Tiêu dưỡng thương, không có Lãnh Tiêu đè ép, thanh danh của Vương Thừa Chí càng lớn...