TRỒNG LÚA Ở ĐÔNG CUNG - CHƯƠNG 4

Cập nhật lúc: 2025-05-11 01:31:59
Lượt xem: 2,228

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày hôm sau, Mộ Dung Tín cuối cùng cũng nhớ ra mà tra hỏi lai lịch của ta.

Ta kể lại rành mạch, ta tên Hoa Quỳnh, ba tuổi thì cha mẹ c.h.ế.t đói trên đường chạy nạn, nhà cậu nuôi ta được năm năm, rồi cũng vì nhà nghèo mà bán ta đi.

May mà ta cũng gặp may, trôi dạt thế nào lại được bán vào cung, năm mười bốn tuổi được điều đến Đông Cung phục dịch, làm Hoa Nông, khoảnh ruộng hoa hồng bên bờ Nguyệt Hồ chính là do ta và cung nữ cùng phòng trồng.

Ngài ấy nghe vậy nhếch môi cười, nhưng trong mắt lại lóe lên tia lạnh lẽo, đôi môi mỏng khẽ mở: "Đó là hoa điền Tường Vi, thân là Hoa Nông của Đông Cung, đến Tường Vi và hoa hồng mà cũng không phân biệt được à?"

Ta chớp mắt: "Ơ... hai loại này chẳng phải na ná nhau sao."

Ngài ấy híp mắt lại: "Vậy ta hỏi cô, là Hoa Nông của Đông Cung, cô biết làm gì, ngày thường phụ trách những gì?"

Ta không dám nhìn thẳng vào mắt ngài ấy, nghịch nghịch dải lụa bên hông, lí nhí: "Chẳng biết làm gì cả, ta chuyên đào hố."

Ta liếc trộm sắc mặt ngài ấy, lạ là cũng không sa sầm, ngài ấy gật đầu: "Không tệ."

Trong lòng ta thầm mừng, lấy hết can đảm nói: "Ta đào hố chuyên nghiệp lắm, vừa nhanh vừa đẹp."

Ngài ấy lộ vẻ tán thưởng: "Ừm, rất tốt."

Ta nhanh chóng hối hận vì đã để lộ sở trường của mình trước mặt chủ tử. Ngài ấy dẫn ta ra vườn hoa nhỏ, bắt ta nhổ hết cây cỏ hoa lá, xới tung đất lên, tạo thành một mảnh ruộng.

Ta nghe xong mặt đầy nghi hoặc: "Ngài muốn trồng rau ạ?"

"Ừ, tuy trong bếp có gạo có mì, nhưng rau thì có thể trồng một ít, phòng khi cần dùng, với lại..."

Ta chăm chú nhìn ngài ấy.

Ngài ấy lại im bặt: "Cứ xới đất trước đã rồi tính."

Trong Đông Cung tạm thời không lo thiếu ăn, nhưng cứ không có việc gì làm thì ta sợ ngài ấy trong lòng uất ức khó giải tỏa.

Giờ ngài ấy vực lại tinh thần, chuyển hứng thú sang chuyện nông tang cũng tốt.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Ta không lăn tăn nhiều, cùng ngài ấy xắn tay áo lên dọn dẹp, dù sao thì ngày tháng còn dài và yên tĩnh, chúng ta cũng không vội, cứ từ từ chặt cây cỏ, từ từ xới đất thôi.

5

Nửa tháng trôi qua, ban đêm chúng ta ở chung một phòng, nhưng vẫn ngủ riêng giường.

Ban ngày, cùng nhau tiếp tục khai hoang mảnh đất trồng rau, cũng coi như có chút thành quả – được khoảng nửa mẫu ruộng con con.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/trong-lua-o-dong-cung/chuong-4.html.]

Xung quanh mảnh ruộng nhỏ chất đầy cành gãy hoa rụng, ta lắc đầu thầm tiếc rẻ: "Cây mẫu đơn xanh quý giá như vậy, Điện hạ cũng nỡ lòng nhổ đi."

Mộ Dung Tín đầu không ngẩng: "Hoa đẹp nghiêng nước nghiêng thành mà mọc ở Phế Cung thì cũng như ngọc quý bám bụi, với lại, mấy thứ hoa cỏ này có làm no bụng được đâu."

Ta nghe vậy, nhổ đám hoa cỏ quý giá còn lại cũng không thấy nương tay nữa.

Hôm nay lúc nghỉ tay, Mộ Dung Tín vẫy ta lại gần, tiện tay cài bông mẫu đơn xanh lên tóc mai của ta, nói: "Đẹp lắm."

Trong mắt ngài ấy, vẻ tàn tạ xám xịt khiến ta sợ hãi đã hoàn toàn biến mất.

Ta vui sướng ôm chầm lấy cổ ngài ấy: "Cảm ơn Điện hạ."

Ngài ấy bị ta làm cho đỏ bừng mặt, có vẻ không vui nói: "Buông tay!"

Ta ngoan ngoãn buông tay.

Sau khi dọn dẹp xong mảnh ruộng nhỏ, ngài ấy không cho ta nhúng tay vào việc đồng áng nữa, không biết tìm đâu ra một ít hạt rau và hạt giống, tự tay gieo xuống.

Ta tò mò nhìn, không nhịn được hỏi: "Điện hạ giỏi thật, sao cái gì cũng biết vậy."

Ngài ấy liếc ta một cái, đáp: "Trong Chẩm Hồ Trai có cả bộ 'Nông Tang Tập Yếu', nhưng lý thuyết suông thì nông cạn lắm, cứ thử xem sao đã."

Ta ngồi dưới bóng cây dâu, nhìn ngài ấy chân trần đi đi lại lại trên ruộng, trời tháng tư mà trán cũng lấm tấm mồ hôi.

Lạ thật, rõ ràng chỉ là bộ đồ nông dân đơn giản, chân đất áo cộc, vậy mà ngài ấy vẫn toát ra một khí chất vương giả khó phai, khiến người ta chẳng thể rời mắt.

Xong việc đồng áng, ngài ấy đi tới nói: "Ta muốn khai khẩn ruộng nước ở bờ Nguyệt Hồ, hay là nhổ quách đám tường vi kia đi, cũng gần nhà chính."

Nghe vậy, ta gật gù, rồi bỗng giật nảy mình: "Không được."

"Hửm?" Ngài nghiêng đầu nhìn ta.

"Đổi chỗ khác đi, ta thích chỗ đó lắm, lúc hoa nở đẹp mê hồn." Ta nhanh trí kiếm cớ.

Thái tử nhìn ta chằm chằm, ánh mắt như muốn soi thấu tim gan.

Một lúc sau, ngài hớp miếng nước, giọng hơi dửng dưng: "Vậy ngươi chọn chỗ đi."

Ta thở phào.

 

Loading...