Tiên Đế đông con nhiều cháu, Kim Thượng nhờ có cha vợ là Từ Soái chống lưng mới có thể vượt qua tranh đấu đẫm m.á.u mà giành được ngai vàng.
Nhưng sau khi lên ngôi, ngài ta lại thấy ngoại thích nắm giữ binh quyền thật chướng mắt, đến cả người vợ cả Từ Hoàng hậu và trưởng hoàng tử Mộ Dung Tín cũng khiến ngài ta chán ghét.
Sau khi lên ngôi, Kim Thượng liên tục nạp mỹ nhân vào cung, nâng đỡ hết nhà ngoại thích này đến nhà ngoại thích khác, sinh một đống hoàng tử thứ xuất, nhằm chia bớt quyền lực của Từ gia.
Năm Mộ Dung Tín mười hai tuổi, Kim Thượng lấy cớ Từ Soái thua trận, tước bỏ binh quyền của Từ gia, đoạt lấy tước vị của họ, tưởng rằng từ đó có thể kê cao gối ngủ yên.
Nhưng quân Bắc Hồ xâm lược, chiếm liền ba thành, thấy tình thế không chống đỡ nổi, Kim Thượng đành phải mời Từ Soái ra trận.
Không ai biết vua tôi hai người đã mật đàm những gì, chỉ biết ngày hôm sau Kim Thượng liền lập Mộ Dung Tín làm Thái tử.
Từ Soái lâm nguy thụ mệnh, vội vàng xuất chinh, đánh đổi bằng tính mạng của mình và một nửa binh lực của Từ gia quân, mới đuổi được quân Bắc Hồ ra khỏi bờ cõi.
Nửa năm sau, tin thắng trận cùng di hài được đưa về Kinh Đô, nghe tin, Từ Hoàng hậu đã tự thiêu tại Phượng Tảo Cung.
Thái tử từ đó mất đi sự bảo trợ của nhà mẹ đẻ, động một chút là bị Kim Thượng khiển trách.
Ngài ấy lớn lên trong cảnh nơm nớp lo sợ giữa bầy sói rình rập xung quanh cho đến năm mười tám tuổi, rồi vào đúng tháng sinh nhật của mình, lại nhận được "món quà lớn" từ chính cha ruột – lệnh phế truất và giam lỏng.
Trạng thái đêm qua của ngài ấy rõ ràng là không ổn, mà ta biết, ngài ấy đến cung dự yến tiệc, có lẽ đã bị trúng kế ngầm trên bàn tiệc rồi.
Ngài ấy cố chịu đựng cơn đau do thuốc phát tác mà chạy trốn về Đông Cung, tránh được tội danh làm ô uế cung cấm, nhưng lại không thoát khỏi lời buộc tội vui thú trong kỳ tang lễ.
Nghĩ vậy, ta thực sự khá hiểu cho sự chán nản tuyệt vọng của Mộ Dung Tín.
Dọn dẹp bếp xong, ta đẩy cửa ra, theo thói quen nhìn quanh các tòa nhà và ngọn cây.
Mấy ngàn hạ nhân Đông Cung chỉ sau một đêm đã giải tán hết, xa xa tối om, bóng đen chập chờn, cứ cảm giác như có thứ gì đó đang ẩn nấp, khiến người ta sởn gai ốc.
Ta rùng mình một cái, chạy lon ton đến gian chính tìm Mộ Dung Tín.
Đưa tay đẩy thử, cửa lại cài then rồi.
Ta quay đầu nhìn, ngọn cây bị gió thổi kêu vù vù, lông gáy và sống lưng ta dựng đứng cả lên.
Ta mất hết tiền đồ mà đập cửa: "Điện hạ, Điện hạ, cho ta vào với."
Bên trong không một tiếng động, cũng không ai đáp lời.
Ta sốt ruột, định đạp cửa, vừa giơ chân lên thì cửa tự mở.
Ta cố gắng thu chân lại, bị lực đẩy ngược lại, ngã dúi đầu vào lòng ngài ấy, làm ngài ấy loạng choạng lùi mấy bước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/trong-lua-o-dong-cung/chuong-3.html.]
Ngài ấy đẩy mạnh ta ra, cau mày nói: "Đêm hôm ồn ào cái gì."
Ta níu c.h.ặ.t t.a.y áo ngài ấy: "Ta là người của ngài, đương nhiên phải chung giường chung gối với ngài rồi."
Sắc mặt ngài ấy lạnh tanh: "Ta không còn là Thái tử nữa, cô không cần phải cố ý lấy lòng, nịnh nọt. Tự chọn một chỗ mà ngủ đi."
"Ta không đi, ta thật lòng mà." Ta sáp lại gần.
"Thật lòng?" Ngài ấy cười khẩy.
Yết hầu ta khẽ động: "Thật lòng thấy hơi lạnh..."
Ngài ấy sa sầm mặt, nhìn ta kiểu cạn lời: "Cuối xuân rồi, còn lạnh thì đắp thêm chăn đi."
Ta nhìn ngài ấy tình tứ: "Người ta là cô nương, tay chân lạnh ngắt không ngủ được. Với lại, chúng ta cũng đã 'quan hệ' kiểu đó rồi, ngủ chung có sao đâu."
Ngài ấy không muốn nói nhiều, một tay túm lấy cổ áo sau gáy ta đẩy ra ngoài.
Ta một tay giữ chặt khung cửa, giọng đáng thương van xin: "Xin ngài đó, ta có thể co ro trên sập tạm cũng được. Bên ngoài tối lắm, ta sợ."
4
Có lẽ cuối cùng ngài ấy cũng không muốn dây dưa nữa, nên buông tay cho ta vào.
Ta ôm một chiếc chăn trải lên sập mỹ nhân, rồi lại ôm thêm một chiếc nữa định để mình đắp.
Gian chính của Đông Cung có dẫn nước suối nóng vào làm bể tắm, nên không cần mất công đun nước. Ngài ấy trở về mang theo hơi nước mát lạnh, nói với ta: "Cô cũng đi đi, tắm rửa xong thì nghỉ sớm."
Ta ngâm mình một lát, thay đồ ngủ rồi đi ra, thấy ngài ấy đã ngủ trên sập mỹ nhân.
Ta bước tới, chọc chọc vai ngài ấy: "Sao Điện hạ không lên giường ngủ ạ?"
Ngài ấy nhắm mắt: "Ta thích nằm đây, cô lên giường ngủ đi."
Ta mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn theo lời dặn nằm xuống chiếc giường rộng rãi thoải mái.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Êm ái ấm áp, ta nhanh chóng thiếp đi. Nửa đêm tỉnh giấc, thấy người trên sập vẫn nằm im, không biết ngài ấy đã ngủ hay chưa.
Nhìn bóng lưng ngài ấy một lúc, lại lắng nghe động tĩnh xung quanh, ngoài tiếng gió ra không có gì khác thường, mơ mơ màng màng ta lại ngủ thiếp đi.