An Lục Hoa rửa tay rồi dâng hương, tự mình pha trà rót nước.
Bình trà không quá to, có màu thiên thanh hiếm thấy, bên trên còn khắc hai chữ “Thanh Vụ”.
Nắp bình vừa mở ra thì một mùi hương thơm kỳ lạ lan tỏa khiến mọi người phải khịt mũi.
Đó chính là “Trà Tiên” kèm theo hương thơm của thiếu nữ.
“Hoàng thượng, đây là nước mưa tuyết vào sinh nhật hằng năm của Thanh Vụ.”
An Lục Hoa rót lọ nước nhỏ vào trong ấm nấu trà.
“Nếu như ngày hôm đó trời không mưa thì sao?”
Ánh mắt của hoàng đế lộ ra tia bất thiện.
An Lục Hoa vội vàng nói:
“Vậy thì dùng sương sớm thay thế, mặc dù phiền phức hơn nhưng nhất định có thể đảm bảo rằng hôm đó có nước.”
Hoàng đế hài lòng gật đầu.
Lúc này, nước sôi có thể cho trà vào.
Sau khi đổ lá trà màu xanh lá vào trong nước, An Lục Hoa nói với đại thái giám bên cạnh hoàng đế:
“Hoàng công công, nhớ đừng nghiền nát những lá trà này, đổ thẳng vào trong nước là được rồi.”
Thái giám kia nhìn chằm chằm vào nước trà không thèm chớp mắt, chỉ sợ bỏ sót một bước.
Sau khi đun sôi ba lần sẽ được một chén nước trà nhỏ, đổ vào trong chén, hương thơm của trà lan tỏa khắp căn phòng, An Lục Hoa dâng chén trà lên cho hoàng đế.
Trong làn khói mờ ảo của trà thuốc, một bóng hình yểu điệu chỉ nhỏ khoảng một tấc đứng trên nước trà, nhẹ nhàng uyển chuyển nhảy múa theo làn khói tựa như một nàng tiên trên biển.
Từ trang phục và khuôn mặt, nàng trông giống hệt Thanh Vụ.
“Đây chính là bình ‘Trà Tiên’ đó sao?”
An Lục Hoa gật đầu:
“Tên của nó là ‘Thanh Vụ’.”
“Đẹp quá!”
Hoàng đế xem đến ngây người, vươn tay muốn chạm vào nhưng ngón tay vừa chạm đã xuyên qua làn khói trắng, bóng hình kia “phụt” một tiếng biến thành làn khói dày đặc, lẫn vào cùng khói của trà rồi biến mất tăm.
Hoàng đế vừa bỏ ngón tay ra, bóng hình kia lại xuất hiện trên nước trà.
Ta biết, đó hoàn toàn không phải “Tiên Trà” gì, mà là linh hồn bị lá trà hấp thụ ngày này qua ngày khác trong suốt mười năm của Thanh Vụ đang ẩn náu trong trà.
Ánh mắt của hoàng đế sáng rực lên, ông ta cầm chén trà uống một hơi cạn sạch, nhắm mắt hưởng dư vị, biểu cảm lộ vẻ say mê.
Trong lòng ta đầy kinh hãi, đột nhiên nhớ tới kiếp trước linh hồn ta thấm vào trong trà, vừa hét lên một tiếng đã bị người ta uống trà nuốt chửng.
Đó là nỗi đau khi linh hồn bị xé toạc ra, là nỗi đau khi bị lột da hủy cốt, đau tới mức khắc cốt ghi tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/tra-yeu/chuong-5.html.]
Lúc này, linh hồn của Thanh Vụ đang giãy giụa và gào khóc thảm thiết.
Tay ta không nhịn được mà dần siết chặt lại.
Kiếp này, cho dù phải liều cái mạng này, ta cũng phải khiến bọn cặn bã kia phải trả cái giá thật đắt.
14.
Sau khi hoàng đế uống trà xong, tinh thần sảng khoái hơn nhiều, ông ta hài lòng nói một câu:
“Ban thưởng!”
Đại thái giám đứng bên cạnh ông ta nhận lấy lá trà rồi sai người mang một rương kim nguyên bảo ra. Vừa mới mở rương, ánh sáng long lanh tới chói mắt tràn ngập cả căn phòng khiến người ta không thể nhìn thẳng.
An Lục Hoa vui tới phát khóc, quỳ trên mặt đất hô to vạn tuế.
Lúc hoàng đế khởi giá, An Lục Hoa đưa bình trà và nước pha trà cho đại thái giám bên cạnh hoàng đế:
“Hoàng công công, bình trà này có thể uống được mười lần, uống vào ngày mùng một tháng ba hằng năm.”
Ngày mùng một tháng ba là sinh nhật của Thanh Vụ.
Linh hồn đã hòa tan trong trà suốt mười năm dần dần thấm vào cơ thể, có thể lợi dụng khí vận và tuổi thọ của thiếu nữ ủ trà để kéo dài tuổi thọ, duy trì nhan sắc.
Đây chính là bí mật của “Trà Tiên”.
“Bệ hạ, ngày mười lăm tháng sau là ngày thần thụ ra đời, là thời cơ tốt để phong thiện thần thụ. Nếu bệ hạ bằng lòng đích thân tới tứ phong thì chắc chắn sẽ ghi danh sử sách.”
Hoàng đế xua tay ngăn lại, nói với Hoàng công công:
“Lễ bộ sắp xếp phong thiện, nói với bọn họ trẫm sẽ đích thân tới tham gia.”
An Lục Hoa hô to vạn tuế, khóe môi mang theo nụ cười đầy ý vị sâu xa.
Hoàng đế lại nói thêm:
“Ta đã đặt một bình trà cho Từ An công chúa, ngươi đã thu xếp xong hết chưa?”
Từ An công chúa là con gái của lão hoàng đế, hoàng đế rất yêu thương nàng ta, nhưng sức khỏe của Từ An từ nhỏ luôn yếu, mạng chẳng sống được bao lâu.
“Bệ hạ yên tâm, đang được ủ rồi, mới tìm được bát tự phù hợp. Nếu như cần dùng tới gấp thì ta có thể sử dụng công pháp để gia trì, chỉ mất năm năm là được.”
An Lục Hòa nhỏ giọng thì thầm.
Hoàng đế hài lòng gật đầu:
“Làm phiền An gia chủ. Trẫm rất thích cái tên ‘Tuyết Nha’ kia.”
Tuyết Nha? Đó là tên ta mà đúng không?
Kiếp này ta phải ủ trà để hiến dâng cho công chúa sao?
Ta nhớ tới hai chữ “Thanh Vụ” trên bình trà màu xanh kia, sống lưng không nhịn được lạnh toát, đụng phải chiếc ghế gỗ bên cạnh phát ra tiếng động.
“Ai?”
Tia lạnh lùng lóe lên trong mắt An Lục Hoa, bà ta dùng sức ngửi mấy cái, tiếng khịt mũi vang rất to trong thính đường yên tĩnh, như thể con dã thú đang tìm mồi vậy.