Trà Yêu - Chương 3

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-04-22 20:28:28
Lượt xem: 479

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

6.

Mấy ngày nay ta đều ngủ không ngon giấc, lòng thầm nghĩ làm thế nào để báo thù, làm thế nào để bảo toàn tính mạng mình, đồng thời có thể vì dân trừ hại, tiêu diệt con quỷ cây kia.

Nếu ta nhớ không nhầm thì hai năm sau ta sẽ gặp được một đạo sĩ chột ăn mặc như tên ăn mày, ông ta là người nói cho ta biết thứ trên cơ thể sẽ lấy mạng ta và cho ta một lá bùa giấy.

Kiếp trước ta trông mặt mà bắt hình dong, còn tôn thờ An Lục Hoa nên hoàn toàn không tin lời đạo sĩ bẩn thỉu xấu xí đó, tiện tay vứt luôn lá bùa kia đi.

Thế nhưng, dù lần này ta tin tưởng vị đạo sĩ đó thì ông ta cũng xuất hiện quá muộn.

Cứ nửa năm An Lục Hoa sẽ thu thập lá trà một lần, nếu như bà ta ngửi thấy hương vị lá trà ta ủ không ổn thì nhất định ta sẽ chết, hoàn toàn không thể đợi được hai năm.

Trong khi ta đang suy nghĩ thì có chuyện xảy ra.

Cái giá phải trả là mạng sống của một người.

7.

Ngày Đông chí, An Lục Hoa mời những thiếu nữ ủ trà chúng ta ăn sủi cảo.

Trước khi ngồi vào chỗ, bà ta tỏ vẻ thân thiết chạm tay người này, nắm tay người kia, kiểm tra xem bọn ta đang ấm hay lạnh.

Chỉ cần ai mặc đồ phong phanh chút là bà ta sẽ răn dạy và trách phạt nha hoàn phụ trách chăm sóc, dáng vẻ tràn đầy tình yêu thương.

Mấy đứa trẻ còn nhỏ tuổi thậm chí còn cảm động đến rơi nước mắt, ôm chầm lấy bà ta gọi “a nương a nương” rất thân thiết.

Ta cố nặn ra mấy giọt nước mắt góp vui.

Ăn sủi cảo xong, An Lục Hoa ra hiệu cho Tào bà tử mang mấy chiếc áo choàng làm bằng vải bông tới. Bà ta nói bên trong có rễ của cây trà cổ thụ, hơn nữa còn được đặt trong đền Tiên Trà, không chỉ giữ ấm mà còn giúp bọn ta đẩy nhanh tiến độ ủ trà.

Nhưng bọn ta có năm người mà chỉ có bốn chiếc áo.

“Tào bà tử già rồi, hồ đồ thì không nói làm gì, vậy mà đến thợ may cũng hồ đồ, rõ ràng ta có năm đứa con gái mà chỉ làm bốn chiếc áo choàng.”

“Nhưng đây là loại chất liệu mới lưu hành ở Kinh Thành, có là phải mua ngay, đợi lần tiếp theo có lẽ phải mất thêm chút thời gian nữa. Còn thiếu một chiếc thì phải được cuối năm mới nhận được. Tỷ muội các ngươi bàn với nhau xem ai lấy trước ai lấy sau đi.”

An Lục Hoa nói xong thì rũ mắt xuống từ từ thưởng thức ly trà mà Tào bà tử đưa tới.

Kiếp trước sau khi c.h.ế.t bị chôn bên dưới gốc cây trà cổ thụ, bị rễ cây đ.â.m thủng cơ thể hút sạch m.á.u thịt, nếu nói trong lòng không ám ảnh là giả.

Ta không muốn chọn, dù sao chỉ có bốn chiếc.

Nhưng cảm giác có gì đó không đúng lắm.

Ta không nhớ có sự kiện này xuất hiện trong kiếp trước của ta.

8.

“Các tỷ muội, ta thể hàn sợ lạnh nên không khách sáo nữa, ta lấy trước nha!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/tra-yeu/chuong-3.html.]

Trong khi ta đang do dự, hai cô bé ủ trà được một hai năm đã chọn cho mình một chiếc áo choàng rồi vui vẻ khoác lên người.

Dưới ánh sáng của ngọn đèn, chiếc cẩm bào sáng long lanh, trông lộng lẫy không gì sánh bằng. Hoa văn, màu sắc và kiểu dáng đều vô cùng xinh đẹp.

Nếu như ở kiếp trước, chắc chắn ta sẽ nhào lên giành một chiếc để mặc.

Nhưng chỉ sợ mặc thứ này vào chỉ có hại chứ không có lợi.

“A nương, ta là người lớn tuổi nhất, cứ để những chiếc áo gấm hoa lại cho các muội muội đi, ta chờ thêm chút cũng được.”

Thanh Vụ tỷ tỷ ủ trà được bảy năm, nàng ta rất yếu, trên trán toàn mồ hôi lạnh nhỏ giọng nói.

Dứt lời, An Lục Hoa ngước mắt nhìn về phía nàng ta, ánh mắt như thể sói tìm được mồi, tia âm hiểm xẹt qua đáy mắt lập tức bị nụ cười che giấu, nói với hai bọn ta:

“Hai ngươi còn không mau cảm ơn Thanh Vụ tỷ tỷ đi? Đến cả gấm hoa mà Thanh Vụ tỷ tỷ cũng nhường hết cho các ngươi đấy!”

An Lục Hoa nghiến răng nhấn mạnh hai từ “gấm hoa”.

Trong lòng ta “lộp bộp” một tiếng, tóc gáy lập tức dựng đứng lên.

Lẽ nào An Lục Hoa cũng sống lại, đang tìm kiếm người có khả năng sống lại giống mình sao?

9.

Ánh mắt và những lời An Lục Hoa vừa nói khiến ta nhận ra, suýt nữa ta đã rơi vào cái bẫy được giăng quá đỗi cẩn thận.

Vừa rồi, Thanh Vụ mắc phải hai sai lầm:

Thứ nhất, rõ ràng nàng ta rất sợ cây trà cổ thụ, mồ hôi lạnh không kìm được mà chảy xuống.

Thứ hai, chiếc áo choàng kia làm từ gấm hoa, hai năm sau mới lưu hành ở Lan Khê, bây giờ chỉ xuất hiện ở Kinh Thành, nếu không phải là người sống lại thì làm sao biết được đó là gấm hoa chứ?

Chắc hẳn Thanh Vụ sống lại muộn, cảm thấy cơ hội chiến thắng của mình rất ít ỏi nên để lộ sự e sợ trước, khiến An Lục Hoa nhìn ra sơ hở.

Nghĩ tới đây, cơn ớn lạnh như thể có một con rắn bò từ mắt cá chân lên cơ thể ta.

Ta cố kiềm chế đôi chân đang run rẩy, cầm chiếc áo choàng cùng cô bé ủ trà thứ ba nói lời cảm ơn với Thanh Vụ.

An Lục Hoa từ từ đi đến bên cạnh Thanh Vụ, bà ta mỉm cười vỗ bờ vai đang run rẩy không ngừng của nàng ta, nói:

“Hiếm có khi Thanh Vụ phẩm đức cao thượng, không bị ngoại vật làm mờ mắt, vi nương quyết định sẽ tự mình trợ giúp nàng sớm trở thành tiên, bắt đầu từ hôm nay, Thanh Vụ sẽ chuyển tới viện tử của ta ở.”

Thanh Vụ “bịch” một tiếng quỳ xuống, từng giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, nàng ta tuyệt vọng dập đầu không nói lên lời.

Trong mắt các thiếu nữ ủ trà khác, bọn họ chỉ nghĩ rằng nàng ta đang kích động vì trong cái hại có cái lợi.

Nhưng chỉ có mình ta biết, nàng ta đang cầu xin sự tha thứ.

sống lại, nếu như không có đủ thực lực và lý trí thì dù có sống lại cả trăm lần cũng chỉ là bia đỡ đạn thôi.

Loading...