Tôi Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Đại Tiểu Thư - Ngoại truyện Nguyễn An 2

Cập nhật lúc: 2025-04-27 10:54:10
Lượt xem: 37

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi là con linh cẩu im lặng nhất trong bóng tối, chỉ chờ một cú đánh, cắn đứt cổ họng hắn ta.

 

Khi kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông kết thúc, tôi nổi bật, còn anh trai bị bắt giữ với khuôn mặt tái nhợt dưới sự chỉ điểm của nhiều học sinh, tôi đã vô cùng gần với hình ảnh Cố Cẩn năm đó.

 

Nhưng cũng có chút khác biệt, thân phận khiến tôi phải thực hiện một số màn trình diễn xã giao cần thiết.

 

Phóng khoáng, xuất sắc, nụ cười luôn nở trên môi, đại tiểu thư Nguyễn An.

 

Khi nhận được hồ sơ suốt ba năm qua của Cố Cẩn.

 

Tôi hiếm khi không cười nổi.

 

Giấy tờ bị tôi vò cho nhăn nheo, tôi máy móc đọc, đầu óc trống rỗng.

 

Nhìn thấy cô ấy co ro trong góc, toàn thân đầy thương tích.

 

Nhìn thấy cô ấy đầu tóc bù xù, không còn mặc váy ngoài đồng phục.

 

Nhìn thấy thành tích mấy năm nay của cô ấy bình thường, không đáng chú ý.

 

Nhìn thấy cô ấy quỳ trong nhà vệ sinh, vừa ngẩng đầu lên nhìn vào ống kính, trên mặt dính máu, đôi mắt đen nhánh không còn chút ánh sáng nào.

 

Đây là lần thứ hai chúng tôi nhìn nhau.

 

Tương tự, dựa vào mạng lưới điều tra mạnh mẽ, tôi thấy những bản ghi chép về việc cô ấy đi khám bệnh nhiều lần, thấy cô ấy uống thuốc để duy trì tinh thần. Nhìn thấy cô ấy tuyệt vọng cầm bút, kiên trì, không khuất phục.

 

Cho đến khi tôi thấy cô ấy thi tốt nghiệp trung học phổ thông, tỏa sáng, vào trường cấp ba, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Tôi chỉ cảm thấy đau đến mức không thở nổi, tin rằng cô ấy cũng vậy.

 

Nhưng cô ấy quá tốt. Cô ấy quá sạch sẽ, nên sẽ không trả thù một cách quá đáng. Cho dù sau này cô ấy chắc chắn sẽ rất giỏi.

 

Nhưng tôi không phải là người như vậy, tôi sẽ làm bẩn tay mình, thay cô ấy dọn sạch mọi trở ngại. Vì vậy, tôi bắt đầu từ từng người từng người một, truy tìm nguồn gốc của những bức ảnh này, truy tìm nguồn gốc của nỗi đau của cô ấy.

 

Có lẽ tôi đã điên rồi.

 

Mấy cô tiểu thư nhà giàu bị anh trai và bố mẹ đưa đến tầng hầm mà tôi đã sắp xếp cẩn thận, tôi đã tra ra tất cả những việc mà chúng đã làm, trả lại từng thứ một cho chúng.

 

Những người của tôi đánh đập chúng theo cách tương tự, thức ăn thừa trong khách sạn bị đổ lên mặt chúng, bạn bè cũ vì sợ tôi mà mắng chửi chúng qua điện thoại.

 

Những bức ảnh bẩn thỉu, thấp kém của chúng bị tôi chụp lại một cách thích thú và chia sẻ trong vòng tròn bạn bè cũ của chúng.

 

Tôi đã mất ba năm, có được quyền lực ngang bằng với bố mẹ và anh trai của chúng.

 

Sau đó, đám người này cuối cùng cũng phát hiện ra, cảnh cáo, đe dọa, phản công đều vô dụng, xung quanh chúng không có ai cả. Vì vậy, chúng bắt đầu cầu xin, bắt đầu khóc lóc, bắt đầu nói rằng mình đã sai.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/toi-nghe-thay-tieng-long-cua-dai-tieu-thu/ngoai-truyen-nguyen-an-2.html.]

Nhưng những việc mà chúng không làm, tôi cũng không làm.

 

Tất cả đều được trả lại như cũ.

 

“Mới mấy tháng đã không chịu nổi rồi? Vậy Cố Cẩn phải trải qua ba năm như thế nào…”

 

“Khán giả của các người ít như vậy.”

 

“Nhưng khán giả của cô ấy là bố mẹ bất lực, thầy cô thất vọng, bạn bè cười nhạo, và chính bản thân cô ấy trong quá khứ.” 

 

Tôi cúi đầu, cười nhạt, giả vờ thương hại, giơ máy ảnh lên, giọng điệu chậm rãi, dài dòng:

 

“Cố Cẩn đang ở bên kia, cầu xin cho cô ấy hài lòng, tôi sẽ thả các người đi.”

 

Lừa các người đấy, tôi đã không thể bảo vệ Cố Cẩn.

 

Bây giờ tôi không dám gặp cô ấy.

 

Tôi hiểu rõ đạo lý điểm dừng, sau khi chúng khóc lóc thảm thiết, quỳ gối cầu xin tha thứ cả ngày, tôi đã đưa chúng vào nhà giam vĩnh viễn của các gia tộc.

 

Dưới quyền lực, sẽ không ai phát hiện ra việc thiếu vắng những người này, cuối cùng chúng sẽ c.h.ế.t ở đây, hoặc vào bệnh viện tâm thần, cho dù có thân phận đặc biệt bị gả đi, vẫn sẽ bị giám sát chặt chẽ, không có cơ hội tố cáo nào.

 

Vì đã dựa vào quyền thế mà xem thường mạng người như cỏ rác, vậy thì hãy tự mình trải nghiệm một lần.

 

Cố Cẩn trong sáng rạng rỡ, sẽ không bận tâm đến việc báo thù, nhưng tôi thì không được, chúng đã cướp đi sự kiêu hãnh, vô số ánh sáng và tình yêu mãnh liệt dành cho thế giới của Cố Cẩn.

 

Chúng khiến Cố Cẩn, người từng ngồi trên ghế đá, cười nhìn hoa đào nở rộ từng năm, phải dựa vào thuốc men mới có thể khơi dậy ý chí sinh tồn.

 

Cố Cẩn học rộng tài cao, tài năng xuất chúng, nhưng tôi lại tìm thấy bài thơ đầu tiên cô ấy ẩn danh đăng trên mạng xã hội sau kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông, viết về “Hy vọng từ tương lai đến thế giới này.”

 

Không cần phải dùng thủ đoạn.

 

'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'

Khó lòng giải tỏa nỗi hận căm thù trong lòng tôi.

 

Lớp 10, cuối cùng tôi cũng gặp lại Cố Cẩn, gió thu nhẹ nhàng thổi, cuốn đi cái nóng nực của mùa hè, mang đến một chút mát mẻ.

 

Cô ấy không còn đóng vai bằng sự bẩn thỉu nữa, trang phục và kiểu tóc đều sạch sẽ, gọn gàng, như thể muốn dùng cách này để tẩy sạch mọi thứ trong quá khứ.

 

Những chiếc lá xanh biếc hơi ngả vàng, treo đầy cành cây, cô ấy cúi đầu đứng trước bàn đăng ký lớp 1, nơi tôi đã biết rõ, như một bức tranh sơn dầu sống động.

 

Tôi điềm nhiên đi đến trước mặt cô ấy, lông mày cong cong, cười hiền, lộ ra hàm răng trắng đều:

 

“Xin chào, em tên là Nguyễn An.”

 

“Cố Cẩn.”

 

Loading...