Tôi cứ tưởng Hứa Mộng sẽ tìm mọi cách để không ly hôn.
Dù sao 100.000 tệ cũng không phải số tiền nhỏ, cô ta lấy đâu ra nhiều thế chứ?
Nhưng điều khiến tôi không ngờ tới là—
Hôm sau, Hứa Mộng đã chủ động liên hệ với tôi.
Cô ta nói đã gom đủ tiền, chỉ cần nhận được giấy chứng nhận ly hôn, cô ta sẽ chuyển khoản ngay.
Tôi vui mừng khôn xiết!
Lập tức báo tin mừng cho mẹ.
Mẹ tôi cũng cười tít mắt, tâm trạng vô cùng phấn khởi.
Dù vui, bà vẫn giữ một chút cảnh giác.
Bà sợ Hứa Mộng giở trò, liền hỏi:
"Sao phải đợi đến khi nhận được giấy ly hôn mới chuyển tiền?
"Nhỡ cô bùng thì sao?"
"Thế này đi, trước tiên cô chuyển tiền, tiền vào tài khoản rồi, tôi mới để con trai tôi đi làm thủ tục ly hôn."
Hứa Mộng bật cười chế giễu.
"Bác gái, bác sợ tôi bùng tiền, chẳng lẽ tôi không sợ các người nuốt tiền của tôi?"
"Nếu tôi chuyển trước, nhỡ con trai bác lật lọng thì sao?"
"Thế này đi, tôi cũng không muốn dài dòng.
"Chúng ta ký thỏa thuận trước, sau khi ký, tôi sẽ đặt cọc 20.000 tệ.
"Một tháng sau, nhận giấy ly hôn xong, tôi thanh toán nốt 80.000 tệ còn lại.
"Như vậy, hai bên đều được đảm bảo."
Mẹ tôi suy nghĩ một lát, thấy đây là cách an toàn nhất, liền gật đầu đồng ý.
Tôi đương nhiên nghe theo mẹ.
Buổi ký thỏa thuận ly hôn.
Chúng tôi hẹn gặp ở một quán cà phê.
Tôi và mẹ đến trước, đợi khoảng mười phút, Hứa Mộng và Lục Tiêu Tiêu mới thong thả bước vào.
Thành thật mà nói, vừa nhìn thấy Hứa Mộng, tôi liền d.a.o động.
Dù gương mặt hơi tiều tụy, nhưng lớp trang điểm khéo léo càng làm cô ta trông yếu đuối, đáng thương hơn.
Tôi bỗng thấy mềm lòng.
Giọng tôi khàn khàn, u ám:
"Mộng Mộng, anh không ngờ chúng ta lại đi đến bước này.
"Rõ ràng chỉ một tháng trước, chúng ta còn rất tốt mà..."
Nhưng chưa kịp nói hết câu, Lục Tiêu Tiêu đã cắt ngang.
Giọng cô ta đầy khinh miệt:
"Đủ rồi đấy!
"Đàn ông ly hôn còn đòi vợ cũ trả 100.000 tệ, lại còn ra vẻ si tình?
"Không thấy mất mặt à?!"
Mặt tôi lúc đỏ lúc trắng, cực kỳ bẽ bàng.
Thậm chí, tôi cảm giác xung quanh có người đang cười nhạo mình.
Tôi tuyệt vọng nhìn sang Hứa Mộng, mong rằng cô ta sẽ bênh vực tôi, giữ lại chút tôn nghiêm cho tôi trước mặt người ngoài.
Nhưng không.
Cô ta thờ ơ quay mặt đi, hoàn toàn phớt lờ tôi.
Lúc này, tôi hoàn toàn thất vọng về Hứa Mộng.
Cuối cùng, vẫn là mẹ tôi lên tiếng bảo vệ tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/toi-dung-tien-de-sua-nha-khi-cai-nhau-toi-bi-chong-duoi-ra-duong/5.html.]
Bà tức giận nói:
"Trả lại sính lễ thì có gì sai?"
"Kết hôn chưa bao lâu đã đòi ly hôn,
"Thế chẳng phải nên trả lại sính lễ sao?"
Lục Tiêu Tiêu cười lạnh.
"Sính lễ chẳng phải đã bị các người lừa lấy đi sửa nhà rồi sao?"
"Đã trả sính lễ, vậy sửa nhà thì sao?"
Mẹ tôi chẳng suy nghĩ, lập tức quát lại.
"Nhà cũng trả cho cô luôn!
"Cô muốn lấy lúc nào thì lấy!"
Lục Tiêu Tiêu hài lòng gật đầu, bổ sung thêm điều khoản đòi lại tiền sửa nhà vào thỏa thuận.
Tôi thấy buồn cười.
Sửa nhà rồi, cô ta lấy kiểu gì?
Chẳng lẽ đến nhà tôi, bóc từng viên gạch, từng tấm tường đem đi?
Nực cười.
Dù không vui vẻ gì, nhưng buổi ký kết diễn ra suôn sẻ.
Hứa Mộng chuyển ngay 20.000 tệ tiền cọc, sau đó chúng tôi đến ngay Cục Dân Chính làm thủ tục ly hôn.
Vì không có tài sản chung, nên không cần chia chác gì.
Xe là tôi mua trước hôn nhân,
Nhà cũng là tôi vay tiền mua trước hôn nhân,
Tiền trả góp cũng do tôi thanh toán.
Ngoài ra, cô ta còn phải trả tôi 100.000 tệ tiền sính lễ.
Như vậy, cô ta ra đi tay trắng, còn nợ thêm một đống tiền.
Đây chính là hậu quả của việc chống lại tôi.
Sau khi rời khỏi Cục Dân Chính, tôi ngẩng cao đầu nhìn Hứa Mộng đầy kiêu ngạo.
Lúc này, tôi mới để ý đến chiếc áo khoác trên người cô ta.
Vải đã xù lông, trông rất cũ kỹ.
Xem ra, cuộc sống của cô ta dạo này không mấy khấm khá.
Là đàn ông, tôi cũng không muốn quá tuyệt tình.
Vì thế, tôi "hào phóng" mở lời:
"Nếu em chịu xin anh một tiếng,
"Anh có thể rộng lượng bớt vài trăm tệ cho em.
"Để em mua một chiếc áo tử tế hơn."
Nhưng "lòng tốt" của tôi chẳng được cô ta cảm kích.
Cô ta thậm chí còn lộ ra chút khinh bỉ.
Lòng chân thành của tôi, lại bị ném cho chó ăn lần nữa!
Cuối cùng, mẹ tôi kéo tôi rời đi.
Bà trách tôi:
"Mày bị thừa tiền à?
"Có tiền thì mua quần áo cho mẹ đây này!"
Rồi bà kéo tôi rời đi.