03
Khi họ vẫn còn đang lải nhải không dứt, quản lý nhà hàng bước tới đưa cho tôi micro.
“Hôm nay là tiệc sinh nhật kiêm tiệc mừng đỗ đại học của hai cậu chủ.”
“Bà là mẹ của các cậu ấy, xin mời nói vài lời, cũng như chia sẻ một chút kinh nghiệm nuôi dạy con cái.”
Tôi nhận lấy micro.
“Cảm ơn mọi người đã đến tham dự tiệc mừng đỗ đại học của hai con trai tôi, Tống Thần và Tống Lăng. Hôm nay…”
“Hôm nay là ngày vui khi hai đứa con tôi đỗ Thanh Hoa, vậy mà cha mẹ ruột của chúng lại không có mặt, chẳng ra sao cả…”
Khi tôi còn chưa nói hết câu, một người đàn ông và một người phụ nữ tay trong tay bước vào.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, dù đã mười tám năm trôi qua, tôi vẫn nhận ra rõ ràng một người là chồng tôi – Tống Kỳ Phong, người đã qua đời từ lâu, còn người kia chính là ánh trăng sáng của anh ta – Giang Dĩnh.
Cả đại sảnh lập tức xôn xao, vang lên những tiếng bàn tán rì rầm.
Bố mẹ chồng tôi ngồi ở vị trí chủ tọa, nhìn thấy đứa con trai "sống lại”không hề tỏ ra kích động, trái lại còn bình thản đến kỳ lạ.
Họ thậm chí còn kéo Giang Dĩnh lại gần, để cô ta ngồi xuống bên cạnh.
Còn Tống Kỳ Phong, người đã "chết”suốt 18 năm, thì bước đến trước mặt tôi.
“Vương Tuyết, cô tuy không phải người vợ tốt, nhưng làm mẹ thì cũng ra gì đấy.”
Lúc này, hai đứa con trai của tôi cuối cùng cũng hoàn hồn sau cảnh tượng vừa rồi.
“Chuyện này là sao vậy?”
Tống Kỳ Phong chỉ tay vào Giang Dĩnh:
“Cô ấy mới là mẹ ruột của các con, còn người phụ nữ này chẳng qua chỉ là một con gà mái già không biết đẻ trứng.”
“Nếu không phải cô ta không chịu ly hôn, còn dùng cái c.h.ế.t ra uy để níu kéo tôi, thì gia đình chúng ta đã không phải chia cách suốt 18 năm rồi!”
Chưa kịp để tôi nói gì, những người nhà họ Tống ngồi ở bàn chính đã lần lượt lên tiếng, hướng về hai đứa con trai của tôi:
“Đúng đó, năm xưa chính là Vương Tuyết níu kéo không chịu ly hôn với Kỳ Phong, mới khiến các cháu bị chia cách với cha mẹ ruột suốt mười tám năm…”
“Đừng nhìn bề ngoài mà nghĩ cô ta tốt đẹp, nuôi dạy các cháu thành tài, nhưng lòng dạ cô ta thì chẳng ra gì đâu.”
“Giờ thì tốt rồi, các cháu đều đã trưởng thành, còn thi đỗ cả Thanh Hoa, cả nhà chúng ta có thể đoàn tụ rồi.”
Hai đứa con trai tôi đứng ngây ra đó, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bối rối đến mức chẳng biết phải làm thế nào.
Giang Dĩnh rơm rớm nước mắt, vừa khóc vừa nắm lấy tay hai đứa trẻ, lại còn móc điện thoại ra:
“Mẹ mới là mẹ ruột của các con, mỗi năm mẹ đều gửi quà cho các con đấy.”
“Khi tan học, mẹ còn lén đi theo để nhìn các con nữa.”
Nói tới đây, cô ta quay đầu nhìn tôi, nở nụ cười đầy vẻ thương hại:
“Chị à, cảm ơn chị đã nuôi dạy hai đứa con của tôi tốt như vậy.”
Tống Kỳ Phong vòng tay ôm lấy vai cô ta, ánh mắt nhìn tôi lóe lên tia châm chọc.
“Cô đi với tôi làm thủ tục ly hôn đi, mười tám năm rồi, tôi muốn cưới Giang Dĩnh, cho cô ấy một danh phận.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/toi-da-nuoi-con-rieng-cua-chong-thanh-hoc-sinh-uu-tu/2.html.]
Mọi người đều nghĩ rằng tôi sẽ không đồng ý, thậm chí sẽ làm ầm lên.
Thế nhưng, đối mặt với ánh mắt bàn tán và tò mò của mấy chục người nhà họ Tống, tôi chỉ khẽ mỉm cười.
“Được! Tôi đồng ý. Ngày mai đi ly hôn, để gia đình bốn người các người được đoàn tụ."
Lời tôi vừa dứt khiến cả hội trường chấn động, mọi người đều tròn mắt kinh ngạc nhìn tôi.
Bỏ mặc hai đứa con mà tôi đã vất vả nuôi dưỡng suốt 18 năm, dễ dàng nhường lại cho người khác sao?
Ngay cả Tống Kỳ Phong và Giang Dĩnh cũng mở to mắt, không thể tin nổi mà nhìn tôi.
Họ nghĩ tôi sẽ khóc lóc, làm ầm lên, cầu xin thảm thiết, nhưng duy chỉ có điều họ không ngờ tới— là tôi lại đồng ý dứt khoát như vậy.
Tống Kỳ Phong nhìn tôi với ánh mắt khó tin, nghi hoặc hỏi:
“Cô bị điên à? Não hỏng rồi hả?”
Đối diện với sự nghi ngờ của hắn, tôi đáp thẳng thừng:
“Sao? Không vui à?”
Giang Dĩnh vội kéo tay Tống Kỳ Phong một cái.
Tống Kỳ Phong hiểu ý, nhanh chóng lấy từ trong túi ra một tờ thỏa thuận ly hôn, sợ tôi sẽ đổi ý.
“Vậy thì ký vào đơn ly hôn này đi. Từ nay về sau, hai đứa con sẽ không còn liên quan gì đến cô nữa, cô đừng bao giờ gặp lại chúng.”
Tôi không thèm liếc qua bản thỏa thuận, trực tiếp ký tên vào phần cuối cùng.
“Mẹ? Mẹ không cần bọn con nữa sao?”
Hai đứa con trai đau lòng nhìn tôi, không hiểu vì sao tôi lại ký tên dễ dàng đến vậy.
Giang Dĩnh cất kỹ bản thỏa thuận, mỉm cười nói:
“Chị à, cảm ơn chị đã tác thành cho bọn em.”
“Nếu không có chị, bọn em đã không thể sống tự do, thoải mái như vậy ngoài kia.”
Nhất Phiến Băng Tâm
Nhìn hai đứa con cao hơn mét tám, Giang Dĩnh cười đắc ý, mặt đầy vẻ kiêu ngạo.
“Được rồi, chuyện này chẳng còn liên quan gì đến cô nữa. Cô đi đi.”
Bố chồng cũ của tôi xua tay đầy khó chịu, muốn đuổi tôi đi ngay.
“Khoan đã!”
“Đã ký xong thỏa thuận rồi, cũng đến lúc để các người biết sự thật.”
“Ý cô là gì?”Giang Dĩnh khó hiểu hỏi.
Tôi thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Tôi đã chờ đợi khoảnh khắc này suốt mười tám năm, mọi chuyện cuối cùng cũng sắp kết thúc.
Sau đó, tôi vỗ tay hai cái, nhìn về phía cánh cửa lớn:
“Vào đi.”
Vài giây sau, hai bóng người xuất hiện trong đại sảnh…