Tiểu Nha Hoàn Của Thái Sư - Đến Thăm
Cập nhật lúc: 2025-04-30 02:55:42
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chiều hôm đó Thanh Sơn và phụ thân hắn Thanh Nhạc Hoà đến thăm bệnh, ngoài ra còn có Tiêu Ân và nhị thúc hắn tên Tiêu Lĩnh cùng tới. Đây là hai gia tộc thương nhân giàu có nhất Khánh An phủ, lại có quan hệ tốt với Đổng gia lên đến đầu tiên.
Trưởng bối hai nhà đến lên Đổng Vân dẫn họ đến phòng của Đổng Văn Duẫn, hắn thì tự giác lui ra ngoài vì trong đó không có chỗ cho hắn chen miệng vào nói.
Bốn người ở bên ngoài ngồi tán gẫu, một bình trà và hai đĩ hướng dương, Hạ Linh nhíu mày không biết tên Đổng Vân này kiếm đâu ra được hướng dương ngon như vậy.
"Lão trang chủ ở Thanh Châu tặng ta á, thực ra là bảo mang cho ngươi, lát nhớ cầm về đó" Tách hạt hướng dương ném vào miệng, Đổng Vân lập tức ho sặc sụa vì tội vừa nói vừa ăn.
Hạ Linh khẽ cười, lão trang chủ ở Thiên Dược sơn là bằng hữu của phụ thân hắn, khi phụ mẫu bị hại từng phát không ít cao thủ đến tìm kiếm nàng muốn đưa về Thiên Dược sơn trang.
Chỉ là nàng đã từ chối, một phần vì cô họ nàng đã đồng ý nuôi nàng, phần nhiều vì Hạ Linh không muốn rời xa căn nhà phụ mẫu từng ở.
Nơi đó có rất nhiều thứ lưu giữ kỉ niệm của gia đình nàng, đợi sau này có cơ hội sẽ quay về lấy lại những đồ vật phụ mẫu cất giữ ở đấy.
Nàng còn nhớ ở nơi đó có một căn hầm, phụ thân khi đó đã giấu nàng dưới đấy. Mẫu thân lúc còn sống từng ở dưới đó dạy nàng y thuật, căn hầm đó có rất nhiều đồ và sách lạ đến nay Hạ Linh vẫn chưa đọc hết.
"Hạ Linh, ngươi tối nay đến Thanh gia ăn cơm đi, tối nay là thọ yến của gia gia ta, có ngươi đến chắc người sẽ rất vui" Thanh Sơn khẽ nói, vẻ ngại ngùng hiện rõ khi mở lời mời này.
"Ngươi đây là dặt cháu dâu về ra mắt sao?" Đổng Vân ngồi một bên cắn hạt dưa cười cười nói.
"Cháu cái muội muội ngươi!" Thanh Sơn đỏ mặt đạp Đổng Vân qua một bên.
Nhưng Đổng Vân bị đánh vẫn không chừa, tiếp tục trêu chọc Thanh Sơn: "Haha đỏ mặt xấu hổ a, không ngại, ngươi là Thanh đại thiếu gia muốn cưới Hạ Linh không phải chuyện khó, tối về ra mắt thuận tiện gạo nấu thành cơm luôn"
"Mẹ kiếp, ta liều mạng với ngươi!"
"Ai sợ ai chứ, giọi thì lao vào đây!"
Ầm!
Hạ Linh hai gõ đánh gục hai tên lắm mồm này, nàng cảm thấy thế giới yên tĩnh vẫn tốt hơn rất nhiều. Bảo Tiêu Ân ném hai kẻ ngốc này ra một bên, nàng hỏi hắn về gia gia của Thanh Sơn.
"Thanh Phụng lão nhân là một thương nhân tài giỏi, Thanh gia có được bây giờ phần lớn do công sức kinh doanh của ngài ấy. Ninh Vương khi mới về đây cũng phải vài lần nhờ giúp đỡ lên tại Khánh An phủ có rất nhiều người kinh trọng lão nhân gia"
Tiêu Ân nói Tiêu gia cũng không ngoại lệ, gia gia của hắn và Thanh Phụng lão nhân là bằng hữu giao tình rất tốt. Vậy lên Thanh, Tiêu hai nhà gần như luôn giúp đỡ lẫn nhau trong mọi việc.
"Tối nay là đại thọ bảy mươi, chắc chắn Thanh gia sẽ tổ chức tiệc lớn, quan khách sẽ không ít, ngươi muốn đi thật sao?" Tiêu Ân hỏi, hắn thì tất nhiên phải đi rồi.
Với quan hệ của hai gia tộc, hắn dù không phải con trưởng nhưng lại chơi thân với Thanh Sơn nhất, trong số hậu bối để hắn đi là thích hợp nhất.
"Được mời phải đi chứ, hai tên kia tạm thời không tỉnh, ngươi đưa ta về Kim Ngọc Lầu nhé" Hạ Linh đứng dậy chỉnh lại y phục cười nói.
Tiêu Ân gật đầu, nàng đi vào chào tạm biệt Đổng Văn Duẫn, tiện thể viết mấy phương thuốc bổ để hắn uống tĩnh dưỡng cơ thể. Làm xong thì nàng cùng Tiêu Ân về Kim Ngọc Lầu.
"Cô bé đó là con nhà ai vậy?" Bên trong phòng Thanh Nhạc Hoà hỏi Đổng Văn Duẫn.
Tương tự Tiêu Lĩnh cũng tò mò hỏi thân phận của Hạ Linh, hai người họ khi nãy nhìn nàng ngồi nói chuyện với ba người Tiêu Ân một cách tự nhiên và thân thiết, còn ra tay đập ngất Đổng Vân và Thanh Sơn mà không một ai nói gì thì vô cùng ngạc nhiên.
Hơn nữa nàng còn gọi Đổng Văn Duẫn là thúc, ăn nói vô cùng lễ phép và dịu dàng, còn viết ra mấy phương thuốc bổ để lại. Trong số hậu bối của Khánh An phủ hai người chưa từng nghe qua nữ nhi nhà nào biết y thuật và quen biết Đổng Văn Duẫn cả.
Chả lẽ là con riêng!?
"Nàng tên Hạ Linh, hai người sau này trước mặt nàng đừng tỏ vẻ, cô bé này ngay cả Ninh Vương cũng sợ, ba tên nhóc ngoài kia đều bị nàng đập bắt quỳ mà không dám nói một nào hết đó" Đổng Vân cười cười nói.
Thanh Nhạc Hoà và Tiêu Lĩnh kinh ngạc, đến cả Ninh Vương cũng e sợ, ba công tử hàng đầu trong thế hệ trẻ Khánh An phủ cũng ngoan ngoãn chịu thua. Chiến tích này quá khủng bố đi, chả lẽ nói đây là người trong hoàng tộc giả trang sao.
Nhưng hai người lại lắc đầu phủ nhận, vì Ninh Vương là đệ đệ của hoàng thượng, hắn có địa vị rất cao trong hoàng tộc. Con cháu hoàng gia có ai có thể làm hắn e sợ được.
"Đổng Văn Duẫn, ngươi không gạt bọn ta đi"
"Đúng vậy, cô bé đó ta nhìn chỉ chưa đến mười tám tuổi, mau nói đi nàng ta rốt cuộc là ai?"
Hai người thiếu kiên nhẫn nói, mà Đổng Văn Duẫn thấy vẻ mặt của hai bằng hữu thì rất đắc chí nói: "Các ngươi muốn biết nàng là ai thì đến Kim Ngọc Lầu mà tìm hiểu, còn giờ mau lượn, tối nay ta khoẻ hơn sẽ đến Thanh gia chúc thọ Thanh Phụng lão nhân"
Thanh Nhạc Hoà và Tiêu Lĩnh nghe vậy cũng cười cười rồi đứng dậy ra về, dù sao cũng không lo đi chuẩn bị quan tài cho Đổng Văn Duẫn lên hai người rất vui vẻ hẹn tối nay uống chúc mừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/tieu-nha-hoan-cua-thai-su/den-tham.html.]
Về phía Hạ Linh, nàng trở về Kim Ngọc Lầu thì điều chế ít đan dược làm quà tặng mừng thọ, mấy trăm lượng bạc lần trước đám người Thanh Sơn hay Đổng Vân tặng đều được nàng dùng mua đồ luyện đan và dược liệu, biến cái phòng thành nơi chế thuốc luôn.
"Tỷ tỷ tối nay được đi Thanh gia sao?" Tiểu Y hưng phấn hỏi.
Nàng từ nhỏ lớn lên ở Khánh An phủ lên biết rất rõ Thanh gia vô cùng giàu có, người đến đó dự tiệc đều là nhân vật nổi tiếng. Hạ Linh tỷ có thể đến nói rõ danh tiếng của tỷ ấy rất tốt.
"Muội muốn đi thì mau vào tắm rửa thay đồ đi" Hạ Linh khẽ nói.
"Thật sao?" Tiểu Y lập tức hỏi.
"Thật, mau đi đi" Hạ Linh chỉ cười nhẹ gõ trán cô nhóc này, nhìn dáng vẻ vui mừng đến nhảy cẫng lên của nàng mà thở dài, đúng là ngây thơ quá mà.
Nàng tiếp tục chăm chú luyện đan, cái việc này mất thời gian duy nhất là khống chế lửa. Khoảng một canh giờ sau nàng mới làm xong, cẩn thận lấy ra ba viên đan dược bỏ vào hộp, cái này nếu bán ra ngoài cũng phải được mấy trăm lượng.
Tiểu Y tắm xong thì giục Hạ Linh vào tắm, do tối nay dự tiệc lên không thể mặc đồ ngủ, Hạ Linh lục trong tủ đồ tìm được một chiếc váy thêu hoa hải đường màu và bướm màu xanh lam, coi như tạm được.
Đi ra ngoài đương nhiên phải xin phép Cao Thị, nhưng có vẻ từ lần trước nàng xin đi Đổng gia xong thì bà ta dễ tính hơn hẳn, không thu tiền của Hạ Linh còn quan tâm bảo về sớm.
Hạ Linh dắt Tiểu Y ra ngoài, bên ngoài Tiêu Ân và Đổng Vân đã đứng đó từ bao giờ đợi nàng, họ còn gọi sẵn một chiếc xe ngựa cho nàng, coi như chu đáo.
"Hai người rảnh rỗi quá nhỉ?"
"Cũng không hẳn, nhưng nghe Tiêu Ân nói ngươi sẽ đi lên ta rủ hắn đến đón" Đổng Vân nói rồi tiếp tục lôi hạt dưa ra cắn.
Món này hắn cắn đến nghiện, chỉ là hơi khó tách mà thôi nhưng ăn ngon thì đều xứng đáng. Hạ Linh xin một ít, nàng cũng lâu lắm rồi không cắn hạt dưa, nhớ hồi nhỏ cắn nhiều bị ho lên mẫu thân cấm ăn, cũng đã mấy năm qua đi rồi.
Ba người tới Thanh gia vẫn còn khá sớm, Hạ Linh đứng ngoài nhìn vào thì không thể không công nhận phủ đệ này đúng là hoành tráng và xa hoa, chỉ riêng cái cổng thôi cũng làm từ gỗ Đàn Hương, thứ này theo các tàu buôn mang đến lên giá trị cực kì cao.
Ngoài ra hai bên cửa còn đặt hai con kỳ lân bằng đá Cẩm Thạch, đứng từ xe thôi cũng thấy được sự uy nghiêm và khí thế của phủ đệ này. So với Thanh gia thì phủ của Đổng gia không khác gì nhà dân với phú hào cả.
Nàng đi theo hai người Đổng Vân đi vào, ở cửa có bốn hạ nhân chịu trách nhiệm kiểm tra khách mời, ai không có thiệp đều bị từ chối ngoài cửa. Nhưng với Đổng Vân thì, haha, hắn trực tiếp đi vào mà không cần thiệp.
Cái này là vì hắn đến Thanh gia còn nhiều hơn nhà hắn, một tháng ba mươi ngày thì phải hai mươi ngày hạ nhân Thanh gia thấy mặt hắn ăn ngủ lại đây. So với nhà mình còn tùy tiện và tự nhiên hơn.
Tiêu Ân cũng không ai kiểm tra vì làm hạ nhân ở đây mà không biết quan hệ Tiêu, Thanh hai nhà thì dọn đồ cút là vừa.
Còn Hạ Linh?
"Cô nương, thiệp mời của cô nương đâu ạ?" Một hạ nhân đi đến hỏi.
Hắn tự nhiên cho rằng Hạ Linh chỉ cùng đường với hai vị công tử mà thôi.
Hạ Linh lập tức nhíu mày, giây sau đen mặt vì Thanh Sơn không có đưa thiệp mời cho nàng. Đậu xanh rau muống luộc, nàng lập tức ân cần hỏi thăm nội ngoại hai đời nhà tên ngốc đó, mời khách mà không đưa thiệp thì bảo nàng vào kiểu gì.
Trèo tường vào hả?
"Hạ Linh cô nương tới sao còn không vào?" Một giọng nói vang lên, mấy người bên ngoài nhìn lại thì giật mình khi thấy Ninh Vương, ai cũng vội vàng cúi đầu hành lễ.
"Tên ngốc Thanh Sơn không đưa ta thiệp mời, lần này không đánh hắn ta thề không làm người!" Hạ Linh tức giận nói.
"Haha Hạ Linh cô nương đừng giận, bản vương mang ngươi vào. Đây là ân nhân cứu sống Đổng đại nhân còn không mau tránh đường!" Ninh Vương cười cười rồi quay ra trừng mắt với mấy tên hạ nhân.
Mọi người ở đó lập tức kinh hãi, Ninh Vương lại khách khí với một nữ nhân như vậy, hơn nữa còn nói là ân nhân cứu sống Đổng đại nhân. Chả lẽ là vị thần y chữa độc Ô Vân cho tri phủ đại nhân.
Hạ Linh hừ nhẹ, nàng vừa qua cửa thì Thanh Sơn chạy ra, hắn lúc nãy mới nhớ ra quên đưa thiệp mời cho Hạ Linh lên vội ra đón nàng.
"Hạ Linh, ta quên mất a..a.."
Thanh Sơn kêu đau, Hạ Linh lườm hắn, nàng véo tai tên này lôi vào trong.
Cảnh này khiến ai chứng kiến cũng hoá đá, đó là Thanh gia đại thiếu gia á, ở Khánh An phủ có nữ tử nào dám véo tai hắn như vậy sao?
Còn nữa sao Ninh Vương lại không ngăn cản mà chỉ cười, họ còn thấy hai người Đổng Vân và Tiêu Ân chạy theo nữ tử kia.
Khánh An phủ từ khi nào có một nữ tử khủng bố như vậy?