Thông báo: Sau khi thất bại, tôi bị hệ thống vả mặt trói buộc - 05.

Cập nhật lúc: 2025-04-27 13:18:00
Lượt xem: 263

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng hai ngày nay, ánh mắt các bạn học nhìn tôi trở nên có chút không thích hợp.

 

"Có người còn nhỏ tuổi tâm địa đã độc ác, hại người khác suýt chết."

 

Trình Minh bị một đám người vây quanh, cậu ta liếc xéo nhìn tôi.

 

Vốn dĩ tôi đang thắc mắc về thái độ của các bạn học nhưng không ngờ Trình Minh lại tự mình đưa tới cửa.

 

Tôi đi về phía cậu ta, vừa mới đến gần, Trình Minh đã che đũng quần theo bản năng. 

 

Tôi nhìn lướt qua, khinh thường cười nhạo một tiếng.

 

Trình Minh không giữ được bình tĩnh được nữa. 

 

"Tần Ái! Cậu đừng có quá đáng!"

 

"Những chuyện cậu đã làm, các bạn học đều đã biết."

 

27

 

"Tần Ái độc ác quá, vậy mà còn có mặt mũi cười."

 

"Chắc là làm "chó săn" lâu quá, không biết rõ thân phận của mình, thật sự cho rằng Lục Ngôn An là bạn trai mình."

 

"Lục Ngôn An ưu tú như vậy, Tần Ái cũng không nhìn xem mình là cái thá gì."

 

Các bạn vây quanh Trình Minh bàn tán sôi nổi.

 

Trình Minh đắc ý nhếch khóe miệng.

 

Bản lĩnh trả thù của cậu ta thật khiến tôi bội phục.

 

Người không biết xấu hổ đúng là vô địch.

 

Tôi không hề tức giận, thậm chí còn có chút buồn cười.

 

Trình Minh và Vu Giảo thông đồng làm chuyện xấu.

 

Bây giờ Trình Minh vì muốn hả giận lại đem chuyện riêng tư của Vu Giảo ra giữa bàn dân thiên hạ làm đề tài bàn tán.

 

Tôi cũng không biết trong lòng cậu ta đang nghĩ gì nữa. 

 

Tôi tiến lên cho Trình Minh một cái tát, xem như mở màn.

 

Trình Minh không hề tức giận, thậm chí cũng không che mặt, chỉ là ánh mắt dần dần trầm xuống.

 

Tôi cười chỉ chỉ vào miệng mình: “Nếu cậu còn nói bậy, tôi sẽ đánh nát miệng cậu."

 

Trình Minh rụt rè một chút, nhưng vẫn mạnh miệng: "Bởi vì Giảo Giảo cũng thích Lục Ngôn An nên cậu cũng không ưa cô ấy, cố ý tìm người đến bắt nạt cô ấy."

 

"Tần Ái, cậu ghen tị với Giảo Giảo, cậu thật ghê tởm."

 

Trong lòng Trình Minh đầy căm phẫn, giống như một sứ giả chính nghĩa.

 

Cậu ta vừa dứt lời, ánh mắt các bạn xung quanh nhìn tôi càng thêm khinh thường.

 

28

 

Không cần thiết phải so đo với kẻ ngu ngốc.

 

Tôi trở lại chỗ ngồi của mình, bình tĩnh nhìn Trình Minh chăm chú. 

 

"Tôi chỉ hỏi cậu một câu. Là Vu Giảo bảo cậu đem chuyện ngày hôm đó nói cho mọi người sao?"

 

Ánh mắt Trình Minh lảng tránh, không dám trả lời.

 

Trình Minh bị tôi đánh một trận là không thể tránh khỏi.

 

Lần này, ít nhất tôi muốn giá trị vả mặt tăng lên 80.

 

Trong phòng học có quá nhiều người, hạn chế khả năng phát huy của tôi.

 

Tôi dự định tạm thời buông tha cho Trình Minh, nhưng một đương sự khác lại không nghĩ như vậy.

 

Không biết Vu Giảo đã đứng bên ngoài phòng học từ lúc nào. 

 

Trước mặt người khác, cô ta luôn giữ gương mặt ôn nhu thiện lương nhưng này lại có bộ mặt dữ tợn, đôi mắt hạnh lạnh băng như tẩm độc.

 

"Chân tướng là như thế này sao? Trình Minh."

 

Cô ta nghiến răng nghiến lợi, giọng nói gần như bật ra từ cổ họng: "Sao tôi lại không biết gì cả?"

 

Vu Giảo xuất hiện gần như làm Trình Minh hoảng loạn, nhưng cậu ta lấy lại bình tĩnh rất nhanh.

 

Thậm chí còn dương dương tự đắc hơn.

 

Cậu ta còn tưởng rằng mình và Vu Giảo đứng cùng một phe.

 

Ngu xuẩn.

 

Từ khi cậu ta tung tin đồn Vu Giảo bị lưu manh sỉ nhục, trong lòng Vu Giảo chỉ có hận cậu ta mà thôi. 

 

Có cô gái nào chịu được bị hắt nước bẩn như vậy?

 

Huống chi Vu Giảo lại kiêu ngạo tự phụ như thế.

 

29

 

Trình Minh dần nhận ra cảm xúc của Vu Giảo không thích hợp.

 

Cậu ta định tiến lên dỗ dành cô ta nhưng bị Vu Giảo tát một cái đến quay đầu đi.

 

Bình thường Vu Giảo yếu đuối nhưng sức lực cũng không hề kém hơn tôi. 

 

Trên mặt Trình Minh hiện rõ dấu bàn tay.

 

"Cậu vẫn luôn thích tôi nhưng tôi từ chối cậu, cậu mới thẹn quá hóa giận tìm những người đó uy h.i.ế.p tôi."

 

Nước mắt Vu Giảo rơi lã chã, ngón tay chỉ vào Trình Minh run rẩy.

 

Cả người như một bông hoa nhỏ run rẩy trong gió, yếu ớt vô cùng mà cũng đáng thương vô cùng.

 

Các bạn học trong phòng học đều bị quả dưa to này làm cho kinh ngạc.

 

Ánh mắt của bọn họ hận không thể dán lên người Vu Giảo. 

 

Có vài nữ sinh không đành lòng, tiến lên đưa khăn giấy cho Vu Giảo.

 

"Ngày hôm đó là Tần Ái đi qua đã cứu tôi, vốn dĩ tôi không định truy cứu chuyện này nhưng không ngờ cậu lại bỉ ổi như vậy.”

 

Mặt Vu Giảo đỏ bừng vì kích động, bộ dạng vừa suy sụp vừa bi phẫn cực kỳ có sức thuyết phục.

 

Cho dù tôi biết chân tướng, cũng bị bộ dạng này của cô ta lừa gạt mất vài giây.

 

Vu Giảo rất có thiện cảm của các bạn nữ. 

 

Cô ta vừa nói như vậy, Trình Minh lập tức trở thành đối tượng cho mọi người chỉ trích.

 

"Ôi trời, Trình Minh đúng là không phải người mà."

 

"Cậu ta tìm người sỉ nhục Vu Giảo, còn đổ hết tội lỗi lên người Tần Ái, thật là ghê tởm."

 

Trình Minh thở hổn hển trừng mắt nhìn Vu Giảo. 

 

Căn bản là cậu ta không hề biết vì sao Vu Giảo lại làm như vậy. 

 

"Sự việc đã xảy ra, cũng không tạo thành hậu quả gì không thể cứu vãn. Mọi người ngàn vạn lần đừng vì chuyện này mà cô lập Trình Minh."

 

Nói xong, Vu Giảo quay đầu bỏ chạy.

 

Trong phòng học chỉ còn lại Trình Minh sắp tức c.h.ế.t và một đám quần chúng ăn dưa chính nghĩa.

 

Chó cắn chó.

 

Thật là hay.

 

30

 

Sau khi Vu Giảo làm ầm ĩ một trận, Trình Minh trở thành người bị đối xử đặc biệt.

 

Chắc là bị nữ thần hắt nước bẩn đả kích quá lớn, cả ngày cậu ta đều có chút hoảng hốt.

 

Mãi cho đến khi tan học bị tôi kéo vào hẻm nhỏ, cậu ta cũng không có phản ứng quá lớn.

 

"Tôi giúp cô ta đối phó cậu, vì sao cô ta lại đối xử với tôi như vậy?"

 

Hốc mắt Trình Minh đỏ bừng, nhìn như sắp khóc.

 

"Cậu thích cô ta, cho nên không nương tay hắt nước bẩn lên người cô ta trước mặt nhiều người như vậy?

 

Trình Minh, rốt cuộc cậu thật sự thích cô ta, hay là thật sự chán ghét tôi?

 

Cậu chán ghép tôi, muốn chỉnh tôi thì có thể nói thẳng, mượn danh nghĩa giúp đỡ Vu Giảo để thỏa mãn tư tâm của mình, thật là ghê tởm."

 

Sắc mặt Trình Minh trắng bệch, liên tục lắc đầu.

 

"Không, không phải, không phải, tôi thích Giảo Giảo, cho nên mới muốn hãm hại cậu. Tôi làm đều là vì Vu Giảo.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/thong-bao-sau-khi-that-bai-toi-bi-he-thong-va-mat-troi-buoc/05.html.]

 

Đến lúc này, cậu ta vẫn không chịu thừa nhận sự đê tiện của mình, đổ hết mọi sai lầm lên người Vu Giảo. 

 

Tôi lười nghe cậu ta ngụy biện, trực tiếp tát cho cậu ta lệch mặt sang một bên: "Còn nhớ rõ không? Tôi đã nói muốn đánh cho miệng cậu sưng lên."

 

Trình Minh là một kẻ tiểu nhân, nhưng tôi không thể nói không giữ lời.

 

Bây giờ đến lượt tôi thực hiện lời hứa.

 

"Tiểu Yêu, cậu đúng là đồ đê tiện!"

 

Lăn qua lộn lại cũng chỉ có mấy câu nói đó, tôi nghe đến phát ngán.

 

Cậu ta cứ mắng một lần, lực tay của tôi lại tăng thêm một lần.

 

Đến cuối cùng, Trình Minh nhắm tịt hai mắt, giống như đã chết.

 

"Đinh! Chúc mừng ký chủ, giá trị vả mặt tăng lên 99, xin mời ký chủ tiếp tục cố gắng."

 

Tôi có thể khống chế được lực đạo, sợ đánh cho Trình Minh tàn phế.

 

Chỉ còn lại cái tát cuối cùng này, tôi thu tay lại.

 

"Trình Minh, cậu còn nợ tôi cái tát cuối cùng, tôi sẽ đòi lại bất cứ lúc nào."

 

Trình Minh như chó c.h.ế.t nằm trên mặt đất, không hé răng.

 

31

 

Còn một năm nữa là thi đại học, dù sao cũng phải cho Trình Minh chút hy vọng.

 

Nếu không mỗi ngày cậu ta đều sống nhàn nhã, tôi sẽ rất không vui.

 

Sau ngày hôm đó, Trình Minh hoàn toàn bị cô lập.

 

Các bạn học đều là những người tốt, cũng không làm những việc như nhốt người ta trong nhà vệ sinh.

 

Chỉ là hoàn toàn coi nhẹ Trình Minh.

 

Phảng phất như cậu ta là người vô hình.

 

Mà trong nhà, sau khi người kia qua đời cũng yên tĩnh hơn rất nhiều.

 

Lục Ngôn An tham gia cuộc thi và giành được suất học bổng, cả ngày không thấy bóng dáng.

 

Vu Giảo cũng không còn điên cuồng theo đuổi Lục Ngôn An như trước.

 

Không ai gây sự với tôi.

 

Mỗi ngày tôi đều đắm chìm trong biển tri thức, bận đến hoa cả mắt.

 

32

 

Ngoài cửa sổ lá cây xanh rồi lại vàng.

 

Thoáng chốc đã đến kỳ thi đại học.

 

Tôi kiểm tra đi kiểm tra lại những đồ dùng cần thiết cho kỳ thi.

 

Vào ngày thi, dì hàng xóm gõ cửa phòng tôi.

 

Dì ấy cười thật hiền, trong tay cầm một hộp sữa bò.

 

Đó là thứ tôi thích uống nhất khi còn nhỏ.

 

Hóa ra thật sự có người nhớ kỹ sở thích của tôi nhiều năm như vậy.

 

"Cảm ơn dì."

 

Tôi uống cạn hộp sữa bò.

 

Dì ấy nhẹ nhàng xoa đầu tôi: "Yêu Yêu, dì chúc cháu thi đại học thuận lợi."

 

Có lẽ là đã lâu lắm rồi.

 

Hình ảnh người phụ nữ mặc sườn xám, giọng nói nhàn nhạt năm đó dần bị phủ một lớp bụi.

 

Trước mắt, người dì với nụ cười dịu dàng, ăn mặc giản dị, đang đứng trong ánh nắng ban mai ấm áp.

 

Lồng n.g.ự.c tôi cũng tràn đầy ấm áp.

 

Nguyện vọng đầu tiên của tôi là một trường đại học ở miền Nam.

 

Nghe nói phong cảnh ở thành phố đó rất đẹp, tôi rất thích.

 

33

 

Ngày có điểm thi, tôi quay lại trường một chuyến.

 

Lần này Trình Minh thi không tốt, định đến trường gặp giáo viên chủ nhiệm bàn bạc chuyện học lại.

 

Cậu ta còn nợ tôi một cái tát, tôi phải đòi lại.

 

Thời tiết nóng bức, đi một bước cũng đổ rất nhiều mồ hôi.

 

Còn chưa tìm được Trình Minh, tôi đã gặp Lục Ngôn An trước.

 

Cậu ấy ăn mặc đơn giản, áo phông trắng kết hợp với quần jean màu nhạt, tràn đầy cảm giác thiếu niên.

 

Có kinh nghiệm lần trước, lần này tôi định làm bộ không nhìn thấy.

 

Nhưng Lục Ngôn An hoàn toàn không có ý định lảng tránh.

 

"Nghe nói cậu thi rất tốt, chúc mừng cậu."

 

Tôi sốt ruột đi tìm Trình Minh, không có tâm trạng tán gẫu với cậu ấy.

 

"Cảm ơn." Trả lời qua loa lấy lệ một câu xong tôi xoay người định chạy.

 

Lục Ngôn An đưa tay ngăn tôi lại một chút.

 

Tôi nhìn về phía cậu ấy, phát hiện trên mặt cậu ấy có một con bọ nhỏ.

 

"Cậu đừng nhúc nhích."

 

Lục Ngôn An ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ.

 

34

 

Tôi định giúp cậu ấy đuổi con bọ đi, nhưng không cẩn thận bị vướng thứ gì đó, trực tiếp tát một cái lên mặt cậu ấy.

 

Một âm thanh thanh thúy vang lên, tôi và Lục Ngôn An đều ngây ngẩn cả người.

 

"Ngại quá, tớ không cố ý."

 

Lục Ngôn An gật đầu.

 

Đúng lúc này, âm thanh nhắc nhở của hệ thống đã lâu không vang lên lại vang lên.

 

"Đinh! Chúc mừng ký chủ, giá trị vả mặt tăng lên một trăm, phần thưởng đã được phát, xin mời ký chủ kiểm tra và nhận."

 

"Hệ thống, mặc kệ tôi đánh ai cũng có thể tăng giá trị vả mặt sao?"

 

"Không phải, giá trị vả mặt chỉ có thể nhận được từ những người chán ghét ký chủ, khinh thường ký chủ."

 

"Nói cách khác, ai khinh thường tôi, chỉ cần đánh nhẹ vào mặt hắn là có thể biết được?"

 

"Đúng vậy."

 

Lục Ngôn An nhìn chằm chằm dấu bàn tay đỏ hồng, nhìn tôi, có chút buồn cười.

 

Cậu ấy có thành tích xuất sắc, gia đình giàu có nếu nói một câu là "con cưng của trời" cũng không quá.

 

Lục Ngôn An khinh thường tôi, cũng không phải là chuyện gì khó chấp nhận.

 

35

 

Tôi sắp có được cuộc sống mới.

 

Những yêu, hận trước kia, tất cả đều sẽ trở thành quá khứ.

 

Cậu ấy thay Trình Minh ăn một cái tát, xem như Trình Minh gặp may.

 

"Lục Ngôn An, cảm ơn cậu đã đưa cho tớ chiếc ô kia."

 

Mặc kệ như thế nào, Lục Ngôn An cũng không làm ra chuyện gì tổn thương tôi.

 

Tôi cũng thật sự cảm nhận được sự ấm áp ngắn ngủi từ cậu ấy trong cơn mưa gió đó.

 

Mưa gió đã sớm ngừng rồi.

 

Bây giờ trời trong nắng ấm, vạn dặm không mây.

 

(Toàn văn hoàn)

 

Loading...