Thông báo: Sau khi thất bại, tôi bị hệ thống vả mặt trói buộc - 01.

Cập nhật lúc: 2025-04-27 13:16:33
Lượt xem: 181

Sau khi bài viết lần này của tôi bị từ chối, tôi đã gắn kết với hệ thống vả mặt. 

 

Tích lũy một trăm giá trị vả mặt có thể nhận được 5 triệu.

 

Tôi mừng phát điên.

 

Tính toán dùng thành tích để vả mặt ngược lại.

 

Từ đây, tôi liều mạng học, học đến chết!

 

Cuối cùng, bảng xếp hạng tháng của tôi tăng vọt lên 300 bậc.

 

Nhưng giá trị vả mặt chẳng tăng tí nào.

 

Tôi nghiến răng nghiến lợi, như phát điên, hung hăng chất vấn hệ thống.

 

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

 

Hệ thống: "Xin chào ký chủ, vả mặt ở đây là vả mặt vật lý nhé."

 

Hôm sau, tôi tát tên nam sinh đáng ghét kia một cái.

 

Giá trị vả mặt tăng lên thành 1.

 

Cánh cửa của thế giới mới đã mở ra với tôi.

 

1

 

Trình Minh dẫn một đám đàn em đứng trước bàn học của tôi.

 

Vẻ mặt cợt nhả, cười hi hi ha ha.

 

"Tần Ái, chẳng qua là thứ hạng trong kì thi tháng cao hơn một chút thôi mà? Cậu có cần phải vui mừng đến mức này không?"

 

Hôm qua tôi đã thức trắng đêm để khóc.

 

Sắc mặt tái mét như ma, sáng nay soi gương suýt chút nữa tự dọa c.h.ế.t mình.

 

Cũng không biết Trình Minh thấy tôi mừng như điên chỗ nào. 

 

2

 

Trình Minh là "chó săn" của hoa khôi Vu Giảo.

 

Mà Vu Giảo lại là "chó săn" của Lục Ngôn An.

 

Có điều Lục Ngôn An lại là kiểu người lạnh lùng như tảng băng.

 

Bao nhiêu ong bướm vây quanh cũng không lọt vào mắt cậu ấy.

 

Biết được tôi to gan lớn mật tỏ tình với Lục Ngôn An nên Vu Giảo như phát điên mà mỗi ngày đều sai Trình Minh đến tìm tôi gây chuyện.

 

Tháng trước tôi bận học nên không rảnh so đo với bọn họ.

 

Bây giờ thì khác rồi.

 

Chiến thuật đã thay đổi.

 

Vả mặt vật lý, chỉ nghe thôi đã thấy rất đã.

 

Bây giờ tôi cứ nhìn thấy mặt Trình Minh là lại ngứa tay ngứa chân.

 

Có điều tôi vẫn có chút băn khoăn, không dám dễ dàng ra tay.

 

"Cậu dù có cố gắng thế nào, cũng không bằng một sợi tóc của Vu Giảo."

 

"Cũng không biết đang giả vờ giả vịt cái gì."

 

Ánh mắt Trình Minh khinh thường, giọng điệu mỉa mai.

 

"Cậu lặp lại lần nữa xem."

 

Dù sao cũng là bạn học, tôi quyết định cho tên "chó săn" này thêm một cơ hội nữa.

 

"Ha ha ha, còn lặp lại lần nữa, chẳng lẽ cậu còn dám đánh tôi chắc?"

 

Trình Minh hếch mũi về phía tôi.

 

Vẫn không biết tốt xấu như vậy. 

 

"Bốp!"

 

Tôi cũng chẳng quen thói đó, vung tay cho cậu ta một cái tát.

 

Lòng bàn tay tiếp xúc với da thịt trên mặt Trình Minh.

 

Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

 

Cảm giác tê tê từ cánh tay truyền đến khắp người ngay cả gáy tôi cũng tê dại. 

 

Hóa ra đánh người là cảm giác này sao?

 

Quá sung sướng rồi!

 

3

 

Tiếng tát tay vang vọng khắp phòng học.

 

Phòng học ồn ào như bị ấn nút tắt tiếng.

 

Một bên mặt Trình Minh sưng đỏ lên thấy rõ.

 

Trình Minh ôm mặt, tròng mắt như muốn lồi ra khỏi hốc.

 

"Tần Ái! Cậu dám đánh tôi?!"

 

"Đinh! Chúc mừng ký chủ, giá trị vả mặt tăng lên 1, xin mời ký chủ tiếp tục cố gắng."

 

Cuối cùng cũng tăng rồi.

 

Nỗ lực một tháng, cuối cùng cũng tiến một bước nhỏ gần đến phần thưởng 5 triệu.

 

Hai mắt tôi đỏ ngầu, trông còn điên cuồng hơn cả Trình Minh.

 

"Anh Minh, hay là chúng ta đi trước đi, Tần Ái nhìn có vẻ không bình thường lắm."

 

Một nam sinh đeo kính nhỏ giọng nhắc nhở.

 

Cậu ta đeo kính không uổng phí nhưng chỉ tiếc là Trình Minh không để ý. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/thong-bao-sau-khi-that-bai-toi-bi-he-thong-va-mat-troi-buoc/01.html.]

Cậu ta nhận ra vẻ mặt hưng phấn của tôi.

 

"Cậu sợ cậu ta làm gì! Chẳng lẽ cậu ta còn dám..."

 

Bốp!

 

Trình Minh chưa nói hết câu, lại một cái tát tai vang dội giáng xuống nửa khuôn mặt còn lại của cậu ta.

 

Tôi hơi có chút triệu chứng của chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

 

Hiện tại hai bên mặt cậu ta đã trở nên đối xứng.

 

Tôi nở  nụ cười từ tận đáy lòng.

 

Thật thoải mái.

 

4

 

Chưa đến năm phút, giá trị vả mặt đã tăng lên hai.

 

Tâm trạng u ám suốt một tháng của tôi đã tốt lên.

 

Lúc mới ràng buộc với hệ thống vả mặt, tôi đã rất lo lắng.

 

Lo đến mức mất ngủ.

 

Đó chính là 5 triệu đấy!

 

Kẻ nghèo kiết xác như tôi nào đã gặp qua chuyện này bao giờ.

 

Tôi sợ 5 triệu sẽ vuột khỏi tay mình.

 

Cũng may mỗi ngày Vu Giảo đều đến tìm tôi gây chuyện đúng giờ như thể điểm danh giúp tôi xác định được phương hướng vả mặt.

 

Vu Giảo là thiên kim nhà giàu, thành tích xuất sắc, luôn tự cho mình là đúng.

 

Cô ta làm nhục người khác đều xoáy vào điểm yếu của đối phương cho nên Trình Minh ngày nào cũng nói tôi "vừa ngu vừa nghèo".

 

Nghèo thì tạm thời không thay đổi được.

 

Còn học tập thì vẫn có thể giãy giụa một chút.

 

Nỗ lực một tháng, mắt thấy sắp đến ngày hái quả.

 

Kết quả hệ thống nói cho tôi biết, ngay từ đầu tôi đã đi sai hướng rồi!

 

Tôi đau lòng muốn chết.

 

Nhưng mà không sao, may mắn tôi kịp thời ngăn lỗ.

 

Không đến nỗi lúc sắp xuống mồ mới quay về con đường đúng đắn.

 

5

 

"Lần thi tháng này, bạn học Tần Ái tiến bộ rất nhiều, các bạn học đều phải học tập theo bạn ấy."

 

Giáo viên chủ nhiệm cầm bài thi của tôi trên bục giảng làm ví dụ.

 

Tôi tự hào ngẩng cao đầu.

 

Đặc biệt là Trình Minh và đám đàn em đều oán hận và ghen tị trừng mắt nhìn tôi.

 

Tư thế hung ác, dường như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.

 

Tôi đón lấy ánh mắt của bọn họ, từng bước đi lên bục giảng.

 

Lồng n.g.ự.c phập phồng như đang chứa một quả bóng đầy khí.

 

À, hóa ra được giáo viên khen ngợi là một việc tuyệt vời như vậy.

 

"Cảm ơn thầy, em cũng cảm thấy mình tiến bộ rất nhiều."

 

Tôi cười hì hì nhận lấy bài thi.

 

Chọc bọn họ tức chết. 

 

Có thể là bị tôi chọc tức quá nên khi tan học, Trình Minh và đám đàn em không theo lệ thường sỉ nhục tôi, không tiến hành công việc điểm danh cuối ngày.

 

Bọn họ vội vàng rời đi.

 

Phòng học chỉ còn lại một mình tôi.

 

Tôi đeo chiếc cặp sách căng phồng trở về nhà.

 

6

 

"Tần Ái về rồi à? Ba cháu lại uống say rồi, đến nhà dì chơi một lát đi."

 

Dì hàng xóm thương hại nắm lấy tay tôi.

 

"Không cần đâu ạ, cảm ơn dì."

 

Tôi không thích người khác nhìn mình như vậy.

 

Giống như tôi là một kẻ đáng thương.

 

"Cháu bé này, sao lại bướng bỉnh thế. Chẳng phải trước kia cháu rất thích chơi ở nhà dì sao?"

 

Khi còn nhỏ, hễ ba tôi uống say là lại thích đánh tôi.

 

Cứ bị đánh là tôi lại chạy đến nhà dì hàng xóm.

 

Dì ấy đối xử với tôi rất tốt, lần nào cũng cho tôi uống sữa bò nóng, ăn bánh kem nhỏ.

 

Cho đến một ngày nọ, tôi nghe được dì ấy nói chuyện phiếm với người khác.

 

"Chị nói xem chị đối xử tốt với nó như vậy làm gì, ba nó cái đức hạnh ấy, nó có thể tốt đẹp gì."

 

"Chỉ là thấy Tần Ái đáng thương thôi, thuận tay giúp đỡ, coi như nuôi mèo nuôi chó."

 

Hôm đó dì ấy mặc một chiếc sườn xám xinh đẹp, tôi không nhìn rõ biểu cảm trên mặt dì ấy.

 

Chỉ có thể nghe được giọng điệu dì ấy khi nhắc đến tôi, hờ hững, thậm chí có chút khinh miệt nhàn nhạt.

 

Từ đó về sau, cho dù bị ba đánh đến thương tích đầy mình, tôi cũng không đến nhà dì ấy nữa.

 

Bởi vì tôi không phải là mèo hay chó gì cả.

 

Tôi là một con người bằng xương bằng thịt.

 

Loading...