14
Hôm đó, Hách Liên Dập còn cố ý chọn một ngày trời quang mây tạnh để đưa tôi ra ngoài.
Gần nhà chúng tôi có một công viên ngập nước.
Ở đó, người không đông nhưng phong cảnh lại tuyệt đẹp.
Đã lâu lắm rồi mới được hít thở không khí trong lành bên ngoài, tôi thoải mái hít một hơi thật sâu.
Ấy vậy mà, chưa đi được mấy bước, Hách Liên Dập đột nhiên dừng lại.
Anh nhét một tay tôi vào túi áo khoác của tôi, sau đó nắm lấy tay còn lại của tôi.
"Tay sẽ lạnh đấy, bỏ vào túi đi."
Anh giải thích.
Ừ thì, dù sao được anh sưởi ấm cũng khá thoải mái.
Chúng tôi cứ đi rồi dừng, dừng rồi lại đi.
Khi ngồi nghỉ trên ghế dài, Hách Liên Dập đột nhiên nghiêng người, cúi đầu nói nhỏ bên tai tôi: "Hôn một cái nhé?"
"..."
Kể từ sau nụ hôn đêm đó, dường như anh đã mở khóa được kỹ năng hôn, bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu cũng có thể kích hoạt nó.
Hình như nụ hôn lần trước mới là hôm qua thôi.
Nghĩ vậy, tôi lập tức nghiêng người hôn nhẹ lên khóe môi anh.
Lúc sắp rời ra, đối phương lại không chịu buông tha mà đuổi theo, giữ lấy gáy tôi, hôn sâu hơn.
Anh thích hôn sâu thật đấy.
Có kinh nghiệm từ lần đầu, biết tôi không chịu được quá lâu nên sau đó, mỗi khi hôn anh đều cố ý kiểm soát thời gian, từng chút một, thăm dò giới hạn của tôi.
Vậy mà lần nào tôi cũng bị hôn đến đỏ cả đuôi mắt, người lại mềm nhũn.
Anh còn nói luyện nhiều sẽ quen.
Thật là vô liêm sỉ.
Nhưng mà tôi lại khá thích.
15
Sau một lần trải nghiệm, tôi không còn kháng cự việc ra ngoài nữa.
Tần suất Hách Liên Dập đưa tôi ra ngoài tăng lên, địa điểm cũng nhiều hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/thieu-gia-that-om-yeu-duoc-dai-lao-cung-chieu-het-muc/14-15-16.html.]
Nào là rạp chiếu phim, phố thương mại, viện bảo tàng...
Càng giống như hẹn hò vậy.
Tôi hỏi anh: "Bây giờ chúng ta có phải là đang hẹn hò không?"
Hách Liên Dập khẽ véo má tôi, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vẻ nghiêm túc: "Cuộc sống sau hôn nhân, đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt."
Gần đây thời tiết tốt hơn, trời trong xanh không một gợn mây, sẽ không còn mưa giông nữa.
Tôi đề nghị buổi tối sẽ về phòng mình ngủ.
Hách Liên Dập không đồng ý.
Anh oán hận nhìn tôi hồi lâu: "Mới có bao lâu, em đã muốn đẩy anh vào lãnh cung rồi?"
… Thôi vậy.
Dù sao buổi tối tôi ngủ cùng anh cũng rất thoải mái.
Chỉ là hình như anh khá vất vả.
Ngày tháng cứ trôi qua, mỗi ngày của tôi đều trôi qua thật thoải mái.
Tôi đã sớm bỏ gia đình họ Vân ra sau đầu.
Vậy nên, khi nhận được điện thoại của Vân Mặc, cả người tôi ngơ ngác.
Đây là ai vậy?
16
"Đi lâu vậy rồi mà không biết gọi một cuộc điện thoại về nhà." Lời nói lạnh lùng truyền đến tai tôi thông qua điện thoại: "Vân Vãn, nhà chúng tôi đã dạy dỗ cậu thế này à?"
Tôi theo bản năng nhíu mày, cầm điện thoại lên nhìn dòng ghi chú, lúc này tôi mới nhận ra người ở đầu dây bên kia là Vân Mặc.
Tôi kỳ quái hỏi ngược lại anh ta: "Các người đã dạy tôi cái gì sao?"
Chẳng phải chỉ có sự đàn áp và chỉ trích mọi lúc mọi nơi thôi sao?
"Mày...!" Anh ta nghẹn lại một lúc rồi mới mất kiên nhẫn nói: "Bữa tiệc của nhà họ Vân và nhà họ Hách Liên vào thứ Bảy, nhớ đến đúng giờ, đừng có mà nghĩ đến việc giở trò!"
Chưa đợi tôi trả lời đã cúp điện thoại.
Thần kinh, cứ như mắc bệnh cuồng loạn vậy.
Hách Liên Dập cũng nhận được tin, anh hỏi tôi có muốn đi không.
Tôi nghĩ một lát, vẫn là đi thôi.
Nếu không, chắc chắn người nhà họ Vân sẽ gọi điện thoại làm phiền tôi ba ngày một trận.