Thập niên 70: Mang theo siêu thị tươi sống trọng sinh - Chương 12: cọng rơm cứu mạng
Cập nhật lúc: 2025-02-25 02:01:33
Lượt xem: 42
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Không... đừng... chị tôi có tiền, chị tôi thật sự sẽ lấy tiền tới cứu tôi!"
Một tiếng kêu thảm thiết thê lương, đao nổi lên chỉ rơi, ngón trỏ và ngón áp út tay phải Tô Văn Kiệt bị d.a.o phay sắc bén cắt đứt.
Máu tươi tuôn ra như cột nước.
Tô Văn Kiệt đau đến ngất đi.
Trong không gian kín mít, mùi khó ngửi tràn ngập xoang mũi mỗi người.
Nhìn chất lỏng màu vàng dưới thân Tô Văn Kiệt, trong miệng người đàn ông mắng một câu "xui xẻo", một cước giẫm lên cổ chân Tô Văn Kiệt, còn không quên dùng mũi chân nghiền hai cái.
Rất tốt, ngón tay thiếu hai cái, cổ chân cũng bị nghiền nát, hắn về sau, liền hoàn toàn biến thành què chân tàn phế.
Lục Vân Xuyên từ trong bóng tối đi ra, cầm trong tay một cây gậy rút ra từ góc phòng
“Mày là ai? Mày vào bằng cách nào?”
Lục Vân Xuyên không đáp lại, giơ cao gậy gỗ trong tay lên, nhìn gậy gỗ rơi xuống, người trong phòng nhỏ đều ngã trên mặt đất, không có tiếng động.
Đúng lúc này, cửa chính bị ngoại lực phá ra, một đội công an đi vào, nhìn người ngã xuống đất không dậy nổi cùng Lục Vân Xuyên cầm gậy gỗ trong tay, coi hấnnh là tội phạm.
Tô Hoan vội vàng che ở trước người hắn.
“Trữ cụ trưởng, vị này là người yêu của tôi, anh ấy là một quân nhân. Chứng cứ chính là anh ấy thu thập lại, bảo tôi giao cho cục công an. Anh ấy chỉ đang thực thi chính nghĩa, anh ấy không cùng phe với tội phạm.”
Sợ Trữ cục trưởng hiểu lầm, Tô Hoan vội vàng hoảng hốt giải thích.
Nhìn người dang hai tay che trước người mình, Vẻ mặt Lục Vân Xuyên khó hiểu.
Trữ cục trưởng thái độ mềm mại xuống, đối với Lục Vân Xuyên gật đầu ý bảo
"Còn phiền toái cậu theo chúng tôi đi cục công an một chuyến, về chuyện này, chúng tôi còn có rất nhiều điểm đáng ngờ muốn giải đáp."
Lục Vân Xuyên gật đầu: "Được.
Về phần Tô Văn Kiệt bị thương, được đưa đến bệnh viện.
Trước khi lên xe, Lục Vân Xuyên dặn dò: "Ba người về nhà trước, ở nhà chờvtôi."
Anh thật sâu nhìn Tô Hoan một cái, miệng khẽ nhếch, muốn nói cái gì, nhưng thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một câu thở dài.
Ánh mắt chờ đợi trong nháy mắt của Tô Hoan bị dập tắt.
Trên đường về nhà, Lục Vân Tiêu nhịn không được nói: "anh vẫn lo lắng anh cả đối mặt với nhiều người như vậy sẽ chịu thiệt, ai có thể nghĩ đến anh ấy lấy một địch mười cũng không thành vấn đề!"
“Chả vậy thì sao, anh trai em là lợi hại nhất!”
Anh là một tiểu tử nông gia không có bối cảnh, trong thời gian vài năm ngắn ngủi leo đến vị trí đại đội trưởng, đủ để nói rõ anh ưu tú cỡ nào.
Nếu như không phải chuyện kia, kiếp trước anh sẽ toả sáng trong quân đội vì lý tưởng cùng mục tiêu của mình mà phấn đấu đi?
Tô Hoan không biết Lục Vân Xuyên nói mình bị khai trừ quân tịch lời nói có vài phần thật giả, nhưng nếu như có thể, cô hi vọng anh, có thể một lần nữa trở về quân đội.
Chỉ mong, chuyện lần này, có thể kiếm cho Lục Vân Xuyên một chút quân công.
Dù chỉ một chút thôi cũng tốt.
Lục Vân Tiêu không biết suy nghĩ trong lòng Tô Hoan, cậu bĩu môi: "Anh trai tôi đương nhiên là lợi hại nhất, không cần chị nói!"”
Tô Hoan cười khổ, không nói tiếp.
Ba người nhìn nhau không nói gì, trở về Lục gia.
Trần Kim Hà còn ngồi trước cửa nhà họ Lục, nhưng mặt trời chói chang ập xuống đầu, cô thay đổi vị trí, ngồi dưới bóng cây ngủ gật.
Cách khoảng cách thật xa nhìn thấy bộ dáng an nhàn tự tại của cô, trong lòng Tô Hoan liền nghẹn một ngụm ác khí.
Đại khái là thật sự coi Tô Hoan đứa con gái nuôi này trở thành "cọng rơm cứu mạng"
Trần Kim Hà thế nhưng không chút lo lắng bảo bối của mình có bị khi dễ hay không, còn có thể ngủ được!
Tô Hoan cắn răng, nhặt một cục đá nhỏ trên mặt đất, nhưng góc cạnh sắc bén nhét vào trong tay Lục Vân Tiêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/thap-nien-70-mang-theo-sieu-thi-tuoi-song-trong-sinh/chuong-12-cong-rom-cuu-mang.html.]
“Chị biết cậu chuẩn xác, cho dù cách xa như vậy cũng có thể ném đá lên người Trần Kim Hà. Em giúp chị, buổi tối chị nấu cá cho em ăn.”
Vốn định từ chối, sau khi nghe được "Cá nướng", nương theo động tác nuốt nước miếng, cứng rắn nuốt xuống.
"Chi đừng tưởng rằng tôi không biết chị có ý đồ quái quỷ gì, có phải chị muốn tôi ném tảng đá qua rồi cáo trạng với anh tôi đúng không?”
Nhìn bộ dáng tức giận của Lục Vân Tiêu, Tô Hoan bất đắc dĩ cười khổ: "Anh trai em ở nhà, chị dám đối xử với em như vậy sao?"
Cũng đúng.
Người phụ nữ này quen diễn trò, lúc anh trai ở nhà, ước gì lấy lòng hai anh em bọn họ đừng cáo trạng!
Lục Vân Tiêu lắc lắc tảng đá trên tay, "Hơi nhẹ, không có lực sát thương
“Tảng đá nặng rồi, em còn chuẩn không?”
Truyện được đăng duy nhất trên Monkey trên những kenh khác là giả mạo!
Lục Vân Tiêu bị cứng người một chút, nghẹn một hơi ném tảng đá ra ngoài.
Thẳng đến đầu Trần Kim Hà.
“Ôi! Người nào từng ngàn đao ném đá về phía lão nương!”
Chỉ là một viên đá nhỏ tầm thường, lại làm cho trán bà nở hoa, còn chảy máu!
Trần Kim Hà vuốt vết thương nhe răng trợn mắt, nhìn chung quanh, nhưng không nhìn thấy một ai.
Cái này phải ăn bao nhiêu thứ tốt mới có thể bù lại a!
Cho đến khi, bà nhìn thấy ba người xa xa đi tới.
Bởi vì khoảng cách quá xa, Trần Kim Hà không cho rằng người từ xa đi tới có bản lĩnh ném tảng đá lên trán mình, tự nhiên không có hoài nghi bọn họ.
“Hoan Hoan a, con cuối cùng đã trở lại! "Trần Kim Hà cố gắng đi bắt Tô Hoan bị cô bất động thanh sắc tránh đi.
Nhìn vết thương trên trán Trần Kim Hà, Tô Hoan nghẹn cười hỏi: "Mẹ, đầu mẹ làm sao vậy?"
“Đừng nói nữa, không biết con rùa nào ném đá vào ta! Hoan Hoan, em trai con đâu? Con không phải nói muốn mang Văn Kiệt về sao? Người khác đâu?”
Tô Hoan chần chờ một chút, không có lập tức trả lời, Trần Kim Hà một cái tát liền ném vào trên mặt Tô Hoan.
“Đồ đê tiện nhà mày, có phải là không muốn nhìn thấy em trai mày tốt hay không? Tao hỏi mày, mày nói đi!”
Lục Vân Tiêu và Lục Vân Khả bị bàn tay bất thình lình của Trần Kim Hà làm cho hoảng sợ, cùng trốn sau lưng Tô Hoan.
Lục Vân Tiêu chỉ cảm thấy trong lòng vui sướng, kẻ ức h.i.ế.p bọn họ cuối cùng cũng bị báo ứng
Chỉ là, nhìn thấy Tô Hoan đỏ nửa bên má, trong lòng cậu lại có loại cảm giác nói không nên lời, n.g.ự.c trướng trướng, không thoải mái.
Qua một lúc lâu, Tô Hoan mới chỉnh đầu bị đánh lệch lại.
"Tô Văn Kiệt bị người ta cắt đứt ngón tay, chảy m.á.u quá nhiều, hiện đang ở trong bệnh viện.”
“Cắt đứt... ngón tay? "Bước chân Trần Kim Hà không thể khống chế lùi về phía sau.
Hai bước, hiển nhiên không dám, cũng không muốn tiếp nhận sự thật này.
Ngón tay? Con trai của bà, một đứa con trai lớn như con trai bà, sao lại bị cắt đứt tay?”
Trần Kim Hà nổi giận trong lòng, lại giơ bàn tay muốn chào hỏi trên mặt Tô Hoan.
Khi bàn tay rơi xuống, Tô Hoan trực tiếp bắt được cổ tay Trần Kim Hà.
"Con trai bà còn ở bệnh viện chờ bà giao tiền cho nó thuốc men, bà nếu không đi bệnh viện, nó chỉ sợ cũng không chỉ là đơn giản bị cắt đứt ngón tay như vậy!"
Hiện tại không có những người khác, Tô Hoan không cần vì giữ gìn hình dạng của mình, từ đó diễn trò với Trần Kim Hà.
Cô lạnh lùng liếc Trần Kim Hà thất hồn lạc phách, mang theo Lục Vân Tiêu và Lục Vân Khả
Trở về Lục gia.
Đi tới cửa sân, nhìn cái ghế gãy chân và gốm sứ tróc sơn kia
Lục Vân Tiêu nghiến răng nghiến lợi.