Thập niên 70: Mang theo siêu thị tươi sống trọng sinh - Chương 10: Còn có mặt mũi gì về nhà mẹ đẻ!

Cập nhật lúc: 2025-02-20 02:10:02
Lượt xem: 73

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chung quanh chỉ trỏ cùng nghị luận, làm cho Tô Hoan ý thức được, chính mình lúc này đây không cách nào lại khoanh tay đứng nhìn.

Cô biết mình không phải ruột thịt, biết vợ chồng Trần Kim Hà cũng không phải cha mẹ ruột của cô, còn rất có thể là đầu sỏ gây nên trộm long chuyển phượng, nhưng những người khác không biết!

Mà không có mười phần nắm chắc trước, Tô Hoan cũng không muốn đả thảo kinh xà.

Trần Kim Hà còn đang lải nhải khóc lóc kể lể, thím đi theo bà đến, tự nhận là đứng ở điểm cao đạo đức chỉ trích Tô Hoan.

"Nói thế nào cũng là em trai ruột của cô, em trai ruột của đồng bào một mẹ, nếu Văn Kiệt thật sự xảy ra chuyện, người làm chị gái như cô chẳng lẽ không lương tâm không an sao?"

“Tô Hoan đâu, chính cô suy nghĩ một chút, nếu em trai cô xảy ra chuyện, nhà mẹ đẻ lại không có người cho cô chỗ dựa, cô ở nhà chồng thời gian..."

Tô Hoan thuận thế khoác lên cánh tay Lục Vân Xuyên, bất động thanh sắc oán hận.

"Vân Xuyên thương tôi yêu tôi, một đôi em chồng tôn tôi kính tôi, tôi ở Lục gia cuộc sống khá giả, là tôi gặp một gia đình tốt, cùng Tô Văn Kiệt cũng không có nửa xu quan hệ."

"Lúc trước tôi kết hôn, mẹ tôi cùng Vân Xuyên đòi ấy trăm khối sính lễ, sau lại lục tục buộc tôi đem Vân Xuyên trợ cấp lấy ra trợ cấp nhà mẹ đẻ, nhưng là nhìn xem, Vân Xuyên một đôi em trai em gái bởi vì ăn không được cơm, gầy thành cái dạng gì rồi!"

Lục Vân Khả năm nay mười tuổi, nhưng chỉ nhìn ngoại hình, cùng đứa trẻ bảy tám tuổi không có khác nhau, sợi tóc tại ánh mặt trời chiếu xuống biến thành màu vàng, là bởi vì dinh dưỡng không đủ!

Ngược lại Tô Văn Kiệt là kẻ vô tích sự, ăn đến mặt bóng loáng, cùng hai anh em Lục gia hình thành đối lập rõ ràng!

"Mẹ, Vân Xuyên một tháng trợ cấp, tính toán đâu ra đấy cũng mới ba mươi đồng tiền, mẹ mỗi tháng cũng không ngừng kiếm cớ để cho con lấy tiền, Lục gia ngoại trừ Vân Xuyên tự tay dựng phòng ở, liền một đồng tiền đều lấy không ra, mẹ để cho con từ đâu đi gom tiền cho Văn Kiệt bù lỗ a!"

Tô Hoan kéo ống tay áo Lục Vân Xuyên làm khăn tay, nhẹ nhàng khóc nức nở.

So với Trần Kim Hà vỗ đùi thanh âm vang dội khóc lóc kể lể, Tô Hoan khóc, càng dễ dàng làm cho người ta đồng tình.

Khóc một hồi, nàng lấy mu bàn tay lau đi hốc mắt ướt át, hít hít mũi, dùng mang theo giọng mũi âm điệu nói ra: "Mẹ, tiền con là không lấy ra được, cho dù đem toàn bộ Lục gia bán, cũng gom không đủ tiền cho con trai bảo bối của mẹ vá lỗ thủng, huống chi, con chỉ là con gái gả ra ngoài, con có tư cách gì bán nhà Lục gia?"

Truyện được đăng duy nhất trên Monkey trên những kenh khác là giả mạo!

“Mẹ mặc dù là mẹ vợ, nhưng cũng sẽ không bức bách Lục gia đến trình độ này chứ?”

“Hoan Hoan à, Văn Kiệt là em ruột của con, là em ruột duy nhất của con!”

“Mẹ, Văn Kiệt là con trai của mẹ, con trai duy nhất của mẹ! Mẹ và cha con sống lâu hơn con mấy chục năm cũng bó tay không biện pháp, con một tiểu cô nương chưa đầy hai mươi tuổi, có thể làm sao bây giờ?”

Trần Kim Hà nhìn Tô Hoan, luôn cảm thấy đứa con gái này đã thay đỏi

Nhưng mà......

Tô Hoan chuyển đề tài, Trần Kim Hà nhìn cô đầy chờ mong.

“Tiền tôi không lấy ra được, nhưng có thể dùng biện pháp khác cứu nó.”

Nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới cục cưng của mình hiện giờ đang chịu khổ, bà suy đi nghĩ lại, vẫn là đồng ý.

“Hoan Hoan, con nhất định phải đưa em trai con về an toàn. Bằng không, sau này con còn mặt mũi nào về nhà mẹ đẻ nữa!”

Trần Kim Hà không quên uy h.i.ế.p Tô Hoan.

Tô Hoan mắt trắng dã đều nhanh bay ra phía chân trời.

Cuộc sống của cô ở Lục gia không đủ an nhàn sao?

Tại sao phải tự chuốc lấy cực khổ, Sue?

Về nhà?

Con trai?

Cô cũng không phải đê tiện đến phát điên!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/thap-nien-70-mang-theo-sieu-thi-tuoi-song-trong-sinh/chuong-10-con-co-mat-mui-gi-ve-nha-me-de.html.]

Nhưng nghĩ đến kế hoạch của mình, Tô Hoan vẫn hừ hừ hai tiếng đồng ý.

Ở bên cạnh cô, đồng tử Lục Vân Tiêu thoáng chốc phóng to.

Câu vừa nhìn thấy cái gì?

Chị dâu lấy nhà mẹ đẻ làm đầu, lại trợn trắng mắt với mẹ cô.

Nhất định là ánh mặt trời quá chói mắt, cậu sinh ra ảo giác!

Trần Kim Hà được các chị em tốt đỡ chậm rãi đứng lên, không nói hai lời

Muốn xông về phía Lục gia.

Lục Vân Xuyên nheo mắt lại, đáy mắt b.ắ.n ra ánh sáng lạnh.

Hai tay Lục Vân Tiêu siết chặt thành nắm đấm, khóe mắt nứt ra.

Tô Hoan thấy thế, giành trước một bước chắn ở cửa.

Trần Kim Hà đỏ bừng hốc mắt trừng nàng, bộ mặt dữ tợn: " ngăn cản ta làm cái gì?Chẳng lẽ ta cái người làm mẹ vợ này, còn không thể vào nhà con rể nhà mình ngồi một lát?"

Nhưng vấn đề là, trong nhà vừa mới ăn một bữa tiệc lớn, mùi vị vẫn chưa tan hết.

Trời? Lúc này để Trần Kim Hà đi vào, ngửi mùi, chẳng phải sẽ trở mặt sao?

“Có thể, đương nhiên có thể!”

Tô Hoan cũng không muốn cho mẹ nuôi tâm ác này bất kỳ cơ hội lợi dụng.

"Mẹ, người là mẹ vợ, đương nhiên có thể bằng tâm ý ra vào nhà con rể. nhưng Vân Xuyên theo bộ đội về nhà nghỉ phép, mang về một ít đồ quân đội, nếu là mẹ không cẩn thận làm hư, có lý cũng nói không rõ a!"

"Ôi, đồ quân đội, đây chính là liên quan đến cơ mật đấy, bình thường dân chúng chỗ nào có thể tùy tiện đụng vào a!"

"Đúng đúng đúng, chị dâu Tô gia, tuy rằng Vân Xuyên là con rể của ngươi, nhưng chuyện này liên quan đến quốc gia, chị ngàn vạn lần đừng mạo hiểm a!"

Tô Hoan âm thầm thở phào nhẹ nhõm.Tuy rằng Lục Vân Xuyên đã bị quân đội khai trừ quân tịch, nhưng những người khác không biết a, chỉ có thể tạm thời mượn danh tiếng này, ít nhất phải trước đem Trần Kim Hà ngăn ở ngoài cửa.

Tô Hoan nhanh tay lẹ mắt vào phòng, bưng một cái ghế thiếu chân đi ra, trong tay còn cầm một cái vại gốm sứ tróc sơn, bên trong chứa lành trắng.

”Mẹ, mẹ phơi nắng lâu rồi, chắc là khát nước rồi? Nào, uống nước trước đi.”

Trần Kim Hà rất hưởng thụ Tô Hoan lấy lòng, nhận lấy ly nước uống một ngụm, không khỏi nhíu mày: "Con bỏ thêm cái gì vào trong nước?

“Con... con muốn mẹ bổ sung thể lực, cho thêm đường trắng còn sót lại trong nhà vào, muốn cho mẹ uống chút nước đường. Đại khái là thời gian để đường trắng hơi lâu, cho nên mùi vị không thích hợp. Mẹ đừng uống nữa, con đổi cho mẹ một ly nước lạnh.”

Nói xong, Tô Hoan muốn đưa tay đoạt ly nước, lại bị Trần Kim Hà nhẹ nhàng tránh đi.

“Tuy nói mùi vị hơi lạ, nhưng nước đường trắng, ta không thể lãng phí. "Trần Kim Hà ừng ực uống hết nước.

Cô hoàn toàn không chú ý tới, Lục Vân Tiêu và Lục Vân Khả đứng một bên vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm.

Lục Vân Xuyên nhướng mày, hạ giọng hỏi: "Ly nước kia có vấn đề?”

Lục Vân Tiêu hắng giọng, cũng hạ giọng đáp lại: "Nước có vấn đề không anh không biết, nhưng cái chén kia, là cho gà uống nước!"

Nhắc tới chuyện này, Lục Vân Tiêu liền trợn rừng mắt nhìn Tô Hoan.

Nhìn Trần Kim Hà uống hết nước, Tô Hoan cảm thấy mỹ mãn.

Bỗng nhiên cảm giác sau lưng có chút phát lạnh, cô quay đầu nhìn, lại chỉ thấy ba anh em Lục gia cùng một chỗ nhỏ giọng nói thầm cái gì đó.

Trời đất bao la, giống như chỉ có ba anh em bọn họ thân thiết mới là người một nhà, mà cô, đã bị ngăn cách đi ra ngoài, trở thành người ngoài từ đầu đến đuôi.

Loading...