Từ sáng sớm, cha mẹ đã buộc chặt hành lý lên chiếc xe đạp.
Tôi ngồi trên thanh ngang phía trước, mẹ ngồi ở yên sau, ba đạp xe đưa cả nhà đến nhà ga.
Trên đường đi, văng vẳng có tiếng kèn đám cưới, nhưng có sao đâu chứ?
Tiếng còi tàu phía trước cũng đã vang lên, vùng Tây Bắc đang đợi tôi!
......
Trên chuyến tàu dài ngày, tôi gặp được những đồng chí cùng đi hỗ trợ xây dựng vùng Tây Bắc.
Mọi người nói chuyện rôm rả, cùng nhau mơ về tương lai, chia sẻ chuyên môn của mình.
Nhờ thế mà mấy ngày đường xa xôi chẳng còn thấy khó chịu hay buồn chán nữa.
Nhưng chính khoảnh khắc khi tôi đặt chân xuống mảnh đất khô cằn của Tây Bắc, tôi mới cảm thấy trái tim mình như được đặt đúng chỗ.
Kiếp trước, tôi đã sống mờ nhạt suốt hơn chục năm, thỉnh thoảng mới nghe đài phát thanh thông báo về những thành tựu khoa học nước nhà.
Nhưng rồi tôi lại bị nhấn chìm trong những lời quát tháo của Lý Minh Lỗi và Trịnh Hạo, ngày qua ngày sống như một bà mẹ già chăm sóc bọn họ.
Nhưng đời này, tôi không cần phải hối hận nữa, tôi sẽ không làm phụ lòng thầy cô.
Tôi có thể dốc toàn bộ những gì mình học được để cống hiến cho đất nước.
Nghĩ đến đây, tôi bỗng cảm thấy cơ thể tràn đầy năng lượng, chỉ muốn lao ngay vào công việc.
Vậy là, sau khi vội vàng viết một lá thư về cho cha mẹ báo bình an, tôi lập tức toàn tâm toàn ý lao vào công cuộc xây dựng và nghiên cứu khoa học.
Còn ba người kia?
Họ đã bị tôi ném ra khỏi tâm trí từ lâu rồi.
......
Mãi đến hai tháng sau, tôi mới lại nghe tin về họ.
Trong bức thư của cha mẹ gửi tới, tôi không khỏi bật cười khi phát hiện rằng, phần hỏi thăm sức khỏe tôi chỉ vỏn vẹn có nửa trang giấy.
Còn chuyện thị phi của ba người kia thì được viết đến tận... năm trang giấy đầy ắp!
Rõ ràng là hai ông bà đang cực kỳ hả hê!
Hóa ra, ngay sau khi gia đình rời khỏi nhà để ra ga tàu, Lý Minh Lỗi và Trịnh Hạo đã tìm đến tận cửa để đòi đống đồ mà tôi mua cho họ.
Nhưng không may cho họ, dù có đập cửa thế nào đi nữa, trong nhà cũng chẳng có ai nghe thấy cả.
Lý Minh Lỗi tức giận quát tháo:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/thap-nien-60-tranh-xa-dan-ong-tap-trung-cho-su-nghiep/chuong-5.html.]
"Thẩm Hàn Chi, mau ra đây!"
"Nhanh đưa hết đồ ra đây! Nếu làm lỡ việc cưới hỏi hôm nay để chúng tôi bị người ta cười chê, tôi nhất định không tha cho cô!"
Trịnh Hạo cũng đứng bên cạnh phụ họa:
"Hàn Chi, em làm vậy có đáng không? Dù sao đồ cũng đã mua rồi, sớm muộn gì cũng phải đưa cho bọn anh, chẳng thà giao sớm một chút, để bọn anh còn ghi nhận lòng tốt của em."
Thế nhưng, bất kể hai người họ đập cửa, chửi rủa thế nào, trong nhà vẫn im lặng như tờ.
Lý Minh Lỗi mất kiên nhẫn, tức giận đá mạnh vào cửa vài cái, làm ồn đến mức hàng xóm phải chạy ra xem chuyện gì đang xảy ra.
Một giọng phụ nữ vang lên:
"Cậu Lý, cậu làm cái gì vậy? Hôm nay chẳng phải ngày vui của ba người các cậu sao?"
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Khi nói đến từ "ba người", thím Vương còn cố ý nhấn mạnh, trong giọng điệu đầy vẻ chế giễu.
Nhưng lúc này, Lý Minh Lỗi và Trịnh Hạo chẳng buồn bận tâm đến điều đó, vội vàng tiến lên hỏi thím:
"Thím Vương, nhà họ Thẩm đi đâu rồi ạ? Đồ cưới của bọn cháu đều để trong nhà họ, bây giờ cần gấp mà không tìm thấy người đâu cả."
Nghe vậy, sắc mặt thím Vương liền sầm xuống, bĩu môi khinh bỉ:
"Mấy cậu có cái gì mà để trong nhà họ Thẩm chứ? Một trí thức nghèo rớt mồng tơi, một lính xuất ngũ mồ côi, còn chưa kể con nhỏ Lâm Phán Phán nghèo kiết xác kia, ba đứa các cậu cứ quấn vài tấm chăn rách vào mà cưới nhau đi!"
Bị châm chọc ngay trước mặt, cả Lý Minh Lỗi và Trịnh Hạo đều đỏ bừng mặt vì xấu hổ. Nhưng lúc này, họ chẳng còn tâm trạng nào để đôi co nữa, đành cố nhịn mà hỏi tiếp:
"Là tôi nhờ Hàn Chi mua giúp, mọi thứ đều đã chuẩn bị đầy đủ, cô ta cũng hứa hôm nay sẽ mang qua. Nhưng giờ chẳng thấy cô ấy đâu, nên bọn cháu mới đến hỏi thím xem có biết cô ấy đi đâu không."
Nghe vậy, thím Vương bật cười ha hả:
"Cậu đang mơ giữa ban ngày đấy à? Con bé Hàn Chi sớm đã lên tàu đi Tây Bắc rồi! Còn ở đây mà đưa đồ cưới cho mấy cậu á? Đúng là nằm mơ!"
Nói xong, thím ấy vung vẩy chiếc quạt nan rồi thảnh thơi quay vào sân, bỏ mặc hai gã đàn ông mặt mày tái mét đứng c.h.ế.t trân tại chỗ.
Giống như vừa bị sét đánh ngang tai, cả hai đều đờ đẫn nhìn nhau, không thể tin nổi vào những gì vừa nghe thấy.
Một lúc lâu sau, Trịnh Hạo mới lắp bắp hỏi:
"Ý thím ấy là... Hàn Chi đi rồi? Cô ấy thực sự đã đến Tây Bắc rồi sao?"
Lý Minh Lỗi trơ mắt gật đầu, cả người cứng đờ, như thể linh hồn đã bị rút sạch.
Chưa kịp tiêu hóa xong tin tức chấn động này, một thanh niên trí thức khác từ nơi tổ chức hôn lễ chạy tới hối thúc:
"Hai cậu lấy được đồ chưa? Giờ lành sắp đến rồi, đồng chí Phán Phán còn đang chờ thay đồ cưới đấy!"