Sau đó, chúng tôi cùng nhau đi lên lầu, chẳng ai nhắc chuyện đi thang máy cả.
Chúng tôi đi rất chậm, càng lên cao hành lang càng tối, anh bèn mở đèn pin điện thoại soi đường.
Tôi trượt chân một cái, anh liền tự nhiên nắm lấy tay tôi.
Khoảnh khắc hai tay chạm vào nhau, tôi có cảm giác rất kỳ lạ lan khắp cơ thể.
“Thấy phản cảm không?” Anh hỏi khẽ.
Tôi biết anh đang nói gì.
Lẽ ra tôi nên gạt tay anh ra.
Nhưng miệng tôi lại đáp:
“Không… không đâu.”
Hình như anh khẽ cười.
Chúng tôi cứ vậy đi hết 16 tầng.
16
Sinh nhật tôi rơi vào dịp Quốc khánh.
Sáng sớm hôm sinh nhật, vừa mở mắt ra tôi đã thấy một tin nhắn từ Ngụy Thành Xuyên: “Chúc mừng sinh nhật.”
Tôi thắc mắc không biết anh ấy biết ngày sinh của tôi bằng cách nào.
Nhưng tôi không hỏi, chỉ đơn giản nhắn lại: “Cảm ơn.”
Sinh nhật một mình cũng chẳng có gì đặc biệt, tôi dự định ở nhà nằm cả ngày.
Thế nhưng buổi sáng lại có người gõ cửa.
Tôi mở cửa thì thấy Ngụy Thành Xuyên đang đứng đó.
“Tổng Ngụy, sao anh lại tới đây?”
“Không cho tôi vào à?” Anh xách theo vài thứ hỏi.
Tôi vội mời anh vào.
Anh thay giày xong, đặt túi đồ lên bàn trà trong phòng khách.
Là một chiếc bánh kem và một túi lớn đồ ăn.
Thấy chiếc bánh kem đó, tôi lại nhớ tới cái bánh năm đó bị anh đập xuống nền xi măng.
Một lúc lâu, cả hai chúng tôi đều im lặng.
“Tôi đi nấu cơm.” Anh nói xong liền định mang đồ vào bếp.
“Ngụy Thành Xuyên.” Tôi gọi anh lại, lần đầu tiên gọi thẳng tên anh. “Anh có ý gì đây?”
Tôi muốn biết rốt cuộc anh có ý gì.
Tại sao rõ ràng có thể tránh né mà không tránh, tại sao lại dò hỏi tôi ở đâu, tại sao lại hỏi tôi có cảm thấy phản cảm không, tại sao lại đến mừng sinh nhật tôi?
Còn cả cái quần trên xe, rốt cuộc có phải như tôi đoán không?
Anh sững người, không quay lại.
“Tại sao?” Tôi hỏi lại lần nữa.
Lúc này anh mới xoay người, trên gương mặt hiện lên nét bất lực.
“Vì anh thích em.” Tôi nghe thấy anh nói.
Anh đi tới, đặt túi đồ lại lên bàn trà, rồi tiến về phía tôi.
Tôi theo bản năng lùi từng bước, cuối cùng bị anh dồn vào góc tường.
“Hôm đó anh nói anh thấy mâu thuẫn, em hiểu chưa?”
Tôi hơi không hiểu.
“Tức giận vì em lừa anh, mất mặt nên nổi cáu, tự nhủ sẽ không bao giờ gặp lại em nữa, nhưng trong đầu lại cứ nhớ mãi về em.
Tốt nghiệp xong bị người ta tưởng là điên, đi khắp nơi dò hỏi tin tức của em, mà lúc đó chỉ biết trường đại học em học, thậm chí còn không biết tên em. Mất bốn năm mới xác định được em đang làm ở đây.
Nhưng đến khi gặp lại rồi thì lại không dám tiếp cận, sợ em không nhớ anh, sợ em vì chuyện năm đó mà ghét anh, lại không đủ mặt mũi để xin lỗi, còn sợ em không thích đàn ông, thấy anh ghê tởm...
Xin lỗi, thật sự... anh tệ lắm.” Anh kết thúc một cách chán nản.
Tôi nghe những lời đó mà không biết tiêu hóa sao cho hết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/tam-biet-nguy-thanh-xuyen/chuong-6.html.]
Căn phòng quá yên tĩnh, khiến tôi thấy khó thở.
“Vì sao lại thích em?” Tôi hỏi trong cơn hỗn loạn.
“Anh không biết. Anh cũng không hiểu tại sao người con trai không nói một lời nào trong con hẻm năm ấy, lại khiến anh ghi nhớ suốt bảy năm, mãi chẳng quên được.”
“Có khi anh không quên được là hình bóng cô gái mà anh tưởng tượng ra năm đó thì sao?”
“Anh biết em là con trai.” Anh có vẻ sốt ruột, pha chút bực bội.
Tôi không biết nên đáp lại thế nào.
Anh có lẽ cảm thấy giọng mình hơi nặng, trên mặt thoáng chút hối hận.
Chúng tôi lại im lặng nhìn nhau thêm một lúc.
Rồi anh khẽ nói, giọng đầy dịu dàng:
“Sở Huyên, để anh theo đuổi em được không?”
Thế nhưng tôi không biết phải trả lời sao.
Tôi chưa từng nghĩ tới việc sẽ thích một người cùng giới.
Anh thấy tôi không trả lời, liền thử nắm lấy tay tôi, rồi rụt rè hỏi:
“Thấy ghê tởm sao?”
Thực ra là không. Câu hỏi đó trước đây tôi đã trả lời rồi.
Nhưng lúc này tôi lại không đủ dũng khí để lặp lại điều đó.
“Cho anh thêm một cơ hội, được không?” Anh nói lời sau cùng.
17
Cuối cùng hôm đó chúng tôi cũng chẳng nói rõ điều gì.
Hôm ấy anh ở lại nhà tôi ăn sinh nhật cùng tôi, cùng ăn bánh kem, như những người bạn.
Hết kỳ nghỉ, sáng ngày 8 — ngày đầu đi làm lại.
Vừa mở mắt, tôi đã thấy tin nhắn của Ngụy Thành Xuyên:
【Anh đang ở cổng khu, cùng đi làm nhé.】
Tôi giật mình ngồi bật dậy, nhìn tin nhắn hồi lâu mới kịp phản ứng, lao đi rửa mặt.
Tôi vội vàng thu dọn rồi xuống lầu, vừa ra khỏi khu chung cư thì thấy anh đang dựa vào cửa kính xe nhìn tôi.
Ngụy Thành Xuyên thật sự rất đẹp trai.
Người đi đường ai cũng liếc nhìn anh một cái.
“Đây là bữa sáng.” Vừa lên xe, anh đưa tôi một phần đồ ăn sáng phong phú.
“Anh tới đón em thật à?” Tôi hơi lưỡng lự hỏi khi nhận lấy.
Anh mỉm cười: “Tất nhiên rồi. Phải trân trọng cơ hội em cho chứ.”
Ai cho cơ hội chứ!
Ranh mãnh thật!
Nhưng đó cũng là lần đầu tiên sau bảy năm, tôi lại thấy anh cười như vậy.
Không khác gì chàng trai trẻ của mùa hè năm ấy.
Từ hôm đó, Ngụy Thành Xuyên ngày nào cũng đi làm về cùng tôi.
Dù tôi đã nói không cần đưa đón đâu, nhưng lần nào anh cũng đáp lại:
“Không thể lãng phí cơ hội được.”
Thế là tôi chẳng biết nói sao nữa.
Thực ra, trong lòng tôi cũng rất mâu thuẫn…
Hoài nek
Chưa từng nghĩ sẽ thích người cùng giới.
Thế nhưng lại luôn không thể từ chối được anh ấy.
Rõ ràng là người vừa bá đạo vừa hay thay đổi thất thường, rốt cuộc thì có điểm nào tốt chứ?