10
Ngụy Thành Xuyên nói đúng — không uống được thì đừng cố.
Nếu không, tôi đã không bị đau dạ dày âm ỉ suốt cả tuần.
Ban đầu tôi nghĩ nghỉ vài ngày sẽ đỡ,
nhưng càng về sau càng đau dữ dội.
Đến thứ Năm, tôi đã đổ mồ hôi đầm đìa ngay tại bàn làm việc.
“Xuyên Xuyên, cậu sao vậy?” — Dương Trừng hỏi tôi.
Tôi lắc đầu, không nói nên lời, chỉ ôm bụng không ngừng.
“Có chuyện gì vậy?” — Lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên,
nghe là biết là Ngụy Thành Xuyên.
“Cậu ấy hình như bị đau dạ dày.” — Dương Trừng trả lời thay tôi.
Im lặng vài giây, Ngụy Thành Xuyên đi tới kéo tay tôi đứng dậy:
“Tôi đưa cậu đi bệnh viện.”
Hoài nek
“Không cần đâu ạ, Tổng Ngụy. Không dám làm phiền anh.” — Tôi vội vàng nói.
“Không sao, tôi cũng có việc ở bệnh viện.”
Thực sự quá đau rồi, nghe anh nói vậy tôi cũng không từ chối nữa.
Trên đường đi, Ngụy Thành Xuyên cứ thỉnh thoảng liếc nhìn tôi, mặt không được tốt lắm.
“Xin lỗi… đã làm phiền anh.” — Tôi lắp bắp.
Anh lại nhìn tôi, nhưng không nói gì.
Tới bệnh viện, anh giúp tôi đăng ký, lấy thuốc, tìm chỗ truyền dịch — lo hết mọi thứ.
Khi anh ngồi xuống, lưng áo đã ướt đẫm.
“Cảm ơn Tổng Ngụy.” — Tôi yếu ớt cảm ơn.
“Đỡ hơn chút chưa?” — Anh vẫn lạnh lùng, như chẳng thân với ai.
“Đỡ rồi ạ.”
Khi truyền xong đã gần 8 giờ tối.
“Đi thôi, tôi đưa cậu về.”
“Tổng Ngụy, tôi tự gọi xe về được rồi…”
Nhưng anh không để tôi từ chối, kéo tôi lên xe luôn.
Khi đưa tôi về đến cửa nhà, tôi suy nghĩ cẩn thận rồi nói:
“Cảm ơn Tổng Ngụy vì hôm nay. Anh về cẩn thận nhé.”
Anh khẽ cau mày, chỉ hỏi:
“Buổi tối cậu định ăn gì?”
“Tôi không có khẩu vị lắm… chắc không ăn gì.”
Anh suy nghĩ vài giây, rồi hỏi tiếp:
“Không mời tôi vào uống nước sao?”
Tôi ngạc nhiên ngẩng lên nhìn anh, phân vân không biết có phải anh nói thật không.
“V-vậy… mời anh vào.”
11
Nhưng nói là vào uống nước,
anh lại rất tự nhiên mở tủ lạnh nhà tôi.
Lục lọi một hồi, anh mới nói:
“Uống chút cháo đi.”
Tôi hiểu — anh muốn nấu ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/tam-biet-nguy-thanh-xuyen/chuong-4.html.]
“Không cần đâu ạ!” — Tôi vội vàng nói, “Thật sự không cần đâu…”
“Không sao.” — Anh tỏ ra như một tổng giám đốc đích thực,
không để ý đến tôi, bắt đầu nấu nướng.
Anh… biết nấu ăn sao?
Tôi hơi bất ngờ.
Bảy năm trước, Ngụy Thành Xuyên trông giống một kẻ ngông cuồng, chẳng giống người biết nấu ăn chút nào.
Nhưng bây giờ, nét mặt anh khi nấu lại rất nghiêm túc, góc nghiêng sắc sảo.
Động tác thành thạo, dứt khoát.
Như thể đã từng nấu ở đây rất nhiều lần…
Mặc dù đây là lần đầu anh bước vào bếp nhà tôi.
“Ra nghỉ đi.” — Anh thấy tôi vẫn đứng đó, liền nói.
Tôi đành quay lại nằm ở sofa ngoài phòng khách.
Rất nhanh, cháo đã nấu xong.
Vốn dĩ tôi không thấy đói,
nhưng mùi thơm nghi ngút của bát cháo nóng khiến tôi đột nhiên cảm thấy thèm ăn.
“Ngon thật đó.” — Tôi vừa nếm thử liền nói.
“Ừm.” Ngụy Thành Xuyên lại nhàn nhạt đáp.
“Tổng Ngụy nấu ăn hình như ngon lắm đó, lần trước xiên thịt cừu cũng rất ngon.”
“Vậy cậu có thích không?”
“Hả?” Giọng anh ấy vừa rồi nhỏ quá, tôi không chắc mình có nghe nhầm không.
“Tạm ổn.” Anh chỉ nói, “Ở mức có thể ăn được.”
Anh ngồi ăn cháo cùng tôi, còn giúp tôi dọn dẹp bếp xong mới định rời đi.
“Cảm ơn Tổng Ngụy hôm nay nhiều lắm.” Tôi tiễn anh ra cửa, lại nói lời cảm ơn.
Anh nhìn tôi, mấp máy môi, không nói gì rồi xoay người đi về phía thang máy.
Chỉ khi cái bóng lưng ấy khuất hẳn, tôi mới sực nhớ ra — hôm đó ở bệnh viện, hình như anh đâu có làm gì cả.
12
Mùa hè là thời điểm công ty bận rộn nhất, một vài phòng ban gần như phải tăng ca suốt.
Phòng tôi là một trong số đó.
Nhưng tôi lại thấy cũng không sao, dù sao thì tiền tăng ca cũng khá cao.
Một mùa hè cũng kiếm được không ít.
Chỉ có điều phiền nhất là mùa hè ở thành phố này mưa rất nhiều.
Và thường mưa vào buổi tối.
Từ công ty ra ga tàu điện ngầm còn một đoạn đường nữa.
Mỗi lần bước qua mưa, cả người gần như ướt sũng.
“Tôi tiện thể đưa cậu về.” Hôm tăng ca thứ ba, công ty đã chẳng còn mấy người, tôi đang một mình đợi thang máy thì Ngụy Thành Xuyên bước đến, im lặng như không khí.
“Không…” Tôi chưa nói hết đã bị anh ngắt lời:
“Dù sao cũng tiện đường.”
Trên người Ngụy Thành Xuyên có một loại khí chất áp đảo bẩm sinh, khiến người ta khó mà từ chối.
Khi xe từ bãi đỗ dưới tầng chạy ra, bên ngoài lại là một trận mưa như trút.
Chúng tôi suốt dọc đường không nói gì, cứ như tài xế đang đưa một hành khách ít lời về nhà.
Cả tháng Bảy, mỗi tối tôi đều về cùng anh.
Và suốt những đêm đó, hầu như chúng tôi không nói chuyện gì.
Như thể có một kiểu ăn ý lặng thầm.