TÁI GIÁ VỚI YÊU VƯƠNG - Chương 5: Dĩ nhiên là sẽ quay lại

Cập nhật lúc: 2025-04-22 17:13:49
Lượt xem: 141

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau này, ta trốn đi.

 

Cùng một “con quái vật” mạnh nhất trong đó.

 

Hắn cản đường giúp ta thoát.

 

Còn ta, chỉ biết bò trốn.

 

Vẫn bị bắt lại – cho đến khi gặp được Lý Như Phong và tỷ tỷ hắn.

 

Nếu không nhờ họ –

 

Ta đã bị lôi về hố sâu không lối thoát ấy.

 

Ta lẩm bẩm kể mãi,

 

Thẩm Quy Y chỉ khẽ cúi đầu, thì thầm bên tai ta:

 

“Còn cổ độc trong người nàng… là sao?”

 

Ta nghẹn lời, đầu nóng lên, bất giác nói sang chuyện khác:

 

“Thật ra… ta đã từng thành thân rồi.”

 

Nói xong, len lén nhìn hắn.

 

Nhưng gương mặt gấu kia – không thể đoán ra biểu cảm.

 

Ta thấy hắn không đáp, bắt đầu hối hận.

 

Không biết nên mở lời thế nào.

 

Đúng lúc ấy, hắn nhẹ nhàng vỗ lưng ta,

 

Giọng hơi buồn:

 

“Nàng… có thích hắn không?”

 

Một cơn chấn động nho nhỏ len vào ngực.

 

Ta hoảng hốt, kể lại từng chi tiết chuyện báo ân với Lý Như Phong.

 

Thật lạ.

 

Chỉ vài ngày bên Thẩm Quy Y,

 

Nhưng hai năm với Lý Như Phong đã dường như trôi về tiền kiếp.

 

Có lẽ từng thích.

 

Nhưng ta đã sớm hết kỳ vọng.

 

Vì khi không còn hy vọng điều gì,

 

Người ta sẽ nhận ra mình đang chán chường thế nào.

 

Nhưng giờ…

 

Ta cúi đầu, má cọ nhẹ vào lớp lông dày.

 

Không chút do dự nói:

 

“Ta không thích hắn.”

 

Thẩm Quy Y – nở nụ cười thật lớn.

 

Ta đỏ mặt quay đi, tìm chuyện khác nói:

 

“Chỉ tiếc là váy mới của ta bị bẩn rồi.”

 

“Hôm nay ta giặt cho nàng!”

 

11

 

Hắn nói giặt là giặt thật.

 

Xách lấy tấm thớt giặt, kẹp theo miếng xà phòng bé bằng đầu ngón tay,

 

Ngồi thu lu trên chiếc ghế con, cắm đầu vào váy áo ta mà kỳ cọ.

 

Thoạt nhìn vụng về, nhưng động tác lại cực kỳ nhẹ nhàng.

 

M á u khô khó giặt, hắn kỳ rất lâu vẫn còn một vệt đỏ mờ.

 

Cuối cùng đành nâng tấm váy lụa hồng đào ướt đẫm nước lên,

 

Lặng lẽ ngẩn người rất lâu, không biết đang nghĩ gì.

 

Gần đây, hắn thường xuyên ra ngoài,

 

Không giấu giếm gì với ta –

 

Thậm chí người hầu của hắn còn tự do lui tới ngoài sân, chẳng hề e dè.

 

Trận pháp Lý Như Phong bày ban đầu,

 

E là đã sớm bị hắn tháo bỏ.

 

Mấy hôm sau, Thẩm Quy Y bỗng nhiên biến lại thành hình gấu.

 

Có vẻ hắn biết ta thích bộ dáng lông xù xù này,

 

Mỗi khi muốn dỗ dành ta đều biến thành thế.

 

Lần này cũng vậy –

 

Ngay khi ta vừa đưa tay lên xoa đầu hắn, hắn đã thấp giọng nói:

 

“Ta sắp rời đi một thời gian. Không biết bao giờ mới về.”

 

Ta biết ngày chia tay sớm muộn cũng tới.

 

Chỉ là không ngờ …

 

Trong lời hắn, lại mang ý “sẽ trở về”.

 

Ta hỏi lại.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/tai-gia-voi-yeu-vuong/chuong-5-di-nhien-la-se-quay-lai.html.]

Mặt hắn liền đen lại,

 

Bàn tay to quào quào trên đầu ta như đang cáu:

 

“Dĩ nhiên là sẽ quay lại!

 

Hay là nàng… không muốn gặp ta nữa?”

 

Lòng ta bỗng nhảy nhót.

 

Có lẽ vì từng bị Lý Như Phong thất hứa quá nhiều lần,

 

Nghe hắn nói “sẽ quay lại” – ta chẳng có chút cảm xúc nào.

 

Nhưng Thẩm Quy Y vừa nói xong…ta lại bắt đầu… mong chờ.

 

Đột nhiên cảm thấy tóc mình nặng nặng.

 

Ta đưa tay sờ lên, lần theo lớp lông ấm mềm –

 

Một đôi trâm cài bằng lưu ly rơi vào lòng bàn tay.

 

Hai đoá hoa hồng phấn khắc tinh xảo lung linh.

 

“Lần đó ta định mua để tặng nàng phối với bộ váy ấy.

 

Đáng tiếc váy bị bẩn, ta cũng không giặt sạch được.

 

Lần sau ta đền cho nàng cái mới.”

 

Hắn dụi nhẹ đầu vào má ta, khẽ thì thầm bên tai:

 

“Tư Tư… đợi ta.”

 

12

 

Chưa tới hai ngày,

 

Lý Như Phong đã tới đón ta.

 

Thẩm Quy Y vẫn không xuất hiện.

 

Có lẽ hắn muốn Lý Như Phong nghĩ rằng –

 

Yêu hoàng đã buông tha Giang Tiểu.

 

Thực ra ta cũng chẳng muốn rời đi.

 

Giằng co một lúc lâu.

 

Nhưng nghĩ lại … hắn không có ở đây,

 

Một mình ta trụ trong viện này, cũng thấy cô đơn phát sợ.

 

Đã từng có người bầu bạn, thì không còn chịu được nỗi cô độc.

 

Khoảnh khắc ta gật đầu đồng ý, Lý Như Phong thở phào ra rõ rệt.

 

Về tới Thiên Tông, ta dọn một căn viện vắng với Thường Thảo để ở riêng.

 

Chẳng mấy chốc, Giang Tiểu xuất hiện.

 

Tựa lưng vào khung cửa, nheo mắt nhìn ta thu dọn,

 

Không quên xỏ xiên:

 

“Cũng nhiều chiêu đấy nhỉ.

 

Chị em với nhau, tâm tư kiểu gì ta còn không rõ sao?

 

Khuyên ngươi sớm từ bỏ đi, đừng mơ tưởng thay thế vị trí của ta.

 

Dù sao ngươi cũng chỉ là thế thân thôi.”

 

Ta còn đang thắc mắc – dọn tới viện mới thì đắc tội gì nàng?

 

Kết quả – chưa đầy một canh giờ sau, Lý Như Phong tìm đến.

 

Không nói không rằng,

 

Chỉ nhìn chằm chằm vào trâm lưu ly trên tóc ta.

 

Hắn cử động môi, rồi như sực nhớ ra gì đó,

 

Ánh mắt có chút hốt hoảng, ngón tay vô thức lướt trên tay áo:

 

“Trâm mới à? Đẹp thật đấy.

 

Ngươi thích kiểu đó sao? Ta sẽ tặng thêm cho ngươi vài đôi.”

 

“Không cần.”

 

Hắn im lặng.

 

Dường như còn muốn hỏi gì đó, nhưng lại không dám.

 

Cuối cùng mượn cớ vội việc, chạy mất.

Hôm sau, hắn gửi tới một đống váy áo và trang sức.

 

Mỗi món đều đắt đỏ kinh người.

 

Có lẽ đây là lần đầu tiên hắn tặng ta thứ gì.

 

Càng nghĩ càng thấy – dù ở bên ta hai năm,

 

Số lần hắn chủ động tìm hiểu sở thích của ta … đếm chưa hết một bàn tay.

 

Cho nên  mới đưa toàn váy trắng.

 

Thích màu trắng là Giang Tiểu.

 

Mà thứ ta ghét nhất, chính là màu trắng.

 

Vì ở Hắc Lâu – tất cả đều mặc áo vải trắng xám,

 

Không có một chút sinh khí.

 

Nhìn màu trắng – là ta lại nhớ tới những ngày không còn là con người.

 

Loading...