Sống Lại, Tôi Cứu Con Gái Khỏi Bọn Điên - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-05-03 13:29:24
Lượt xem: 1,162

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ây da, làm mấy chuyện đó, chưa chắc đã là họ thật lòng muốn thế đâu, có người cũng vì bức bách mưu sinh thôi. Với lại, có nhà nuôi không nổi con, gửi vào nhà giàu, đối với đứa bé mà nói cũng là một loại may mắn mà.”

 

Chồng chị ta nhấp một ngụm rượu, bĩu môi, xen vào giọng có chút dạy đời.

 

“Đúng đó. Mấy hôm trước rùm beng vụ nhà cha mẹ ruột là triệu phú, nhà nuôi dưỡng là tỷ phú, hai bên tranh nhau đứa nhỏ, chẳng phải cũng phải cảm ơn bọn buôn người sao?”

 

Lời vừa dứt, chị dâu ngoái lại nhìn tôi, khoác tay tôi, nhẹ nhàng vỗ vỗ an ủi.

 

“Đặc biệt là con gái, chị coi cái cô bé được gửi ra nước ngoài, còn cảm ơn cha mẹ ruột không nuôi đấy thôi.”

 

Xem ra, từ trước đến giờ bọn họ chưa từng cảm thấy mình làm sai.

 

Tôi không khách sáo rút tay về, giọng lạnh hẳn đi.

 

“Các người cũng giỏi thật, đánh tráo khái niệm, nhận nuôi với buôn người làm sao có thể lẫn lộn? Cái cô bé cảm ơn cha mẹ ruột không nuôi ấy, chẳng qua là vì cô bé vốn bị bỏ rơi, cha mẹ ruột thấy cô bé kiếm ra tiền, con trai họ lại cần lấy vợ, mới sốt sắng nhận lại để moi tiền sính lễ, còn giúp cô bé sắp xếp sẵn ông góa chuyên bạo hành ở đầu làng nữa đấy.”

 

Chồng tôi là Trương Hạc, bị chuốc rượu đỏ bừng mặt, trên gương mặt rám nắng nở nụ cười ngốc nghếch.

 

“Haha! Vợ nói đúng lắm! Anh chỉ thích con gái thôi, chịu không nổi cái kiểu trọng nam khinh nữ ấy.”

 

Trương Hạc làm nghề đi biển quanh năm, đã tích cóp nghỉ gần hai năm phép chỉ để ở nhà yên ổn bên cạnh mẹ con tôi trong hai tháng này.

 

Rõ ràng là lời hứa chúng tôi hẹn nhau hồi năm ngoái, vậy mà giờ đây, đối với tôi, tất cả lại như chuyện của kiếp nào xa lắc.

 

5

 

Đến khi mọi người thật sự không tìm ra chuyện để nói nữa, hơn phân nửa bàn tiệc đã uống say, thì tiếng trẻ con khóc ré lên từ trên lầu vọng xuống.

 

Tôi vội vàng đứng bật dậy, nhưng lại bị chị dâu đẩy phắt ra, chen lên cầu thang: “Ôi! Nhất định là Diệu Tổ đói rồi!”

 

Tay tôi vừa chạm vào tay vịn cầu thang, thì nghe thấy trên lầu vang lên một tiếng hét chói tai đầy kịch:

 

“Á! Thấm Thấm! Con em biến đâu mất rồi!”

 

Tôi lao thẳng lên lầu, chỉ thấy chị dâu đang ôm đứa trẻ, vừa lắc vừa dỗ dành, nhưng sao cũng không dỗ yên được, liền trước mặt mọi người vạch váy ra tính cho bú.

 

Tôi chưa kịp ngăn cản, còn đang định lấy điện thoại gọi báo cảnh sát.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/song-lai-toi-cuu-con-gai-khoi-bon-dien/chuong-4.html.]

Thì bị anh họ giật lấy, nghiêm mặt nhìn tôi: “Báo cảnh sát giờ thì có ích gì? Mau đi tìm con trước đã! Nhất định còn chưa đi xa!”

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

“Đúng đó! Lỡ đâu gặp được bọn buôn người mà là vận may thì sao, sau này gả vào nhà giàu, đỡ phải phấn đấu hai mươi năm.”

 

Chị dâu vừa cho con b.ú vừa bắt chéo chân rung đùi. Mẹ chồng tôi thì đứng bên cạnh lo đến phát khóc, kích động quá mà lăn ra ngất trên sofa.

 

Trương Hạc say khướt, vừa nghe con mất tích thì tự vả hai cái cho tỉnh, nhưng lúc chạy đi tìm con lại vấp té lăn ra đất.

 

Anh vừa đứng dậy, nghe được lời chị dâu, nắm tay siết lại, rồi thấy nửa thân trên của chị ta gần như trần truồng, liền vội quay đầu đi: “Giờ tôi không rảnh đôi co với chị!”

 

Nói xong lao thẳng xuống dưới nhà.

 

Nhưng tôi là phụ nữ, không cần né tránh.

 

Tôi tát thẳng một cái lên gương mặt thờ ơ của chị ta: “Chị nói cái gì vậy hả!”

 

Chị ta đặt đứa trẻ đang khóc không chịu b.ú xuống, vênh váo liếc tôi: “Ồ~ Chị chỉ ganh tị con em có cơ hội vào nhà giàu đó mà? Lo con sống khổ thì sau này đi làm bảo mẫu, vừa có tiền vừa được chăm con!”

 

“Tâng bốc bọn buôn người như vậy! Việc tốt thế sao không rơi trúng chị nhỉ?” Cảm xúc cay đắng kiếp trước tìm con dâng trào, tôi mỉa mai đáp trả.

 

“Hahaha, Diệu Tổ có phúc lớn, gen còn khác người thường! Có bị bắt cũng chỉ được vào nhà quyền quý, đến lúc đó nhà tôi không chỉ phát tài mà còn có thể cùng nuôi con nữa kìa!” Chị ta đắc ý quay lại lườm tôi, môi còn nhếch lên rõ ràng.

 

“Chậc chậc, còn con cô ấy à, loại con gái chẳng ra gì, biết đâu bị bắt làm dâu từ nhỏ, suốt ngày đào khoai…”

 

Mấy người thân xung quanh ai nấy đều không tán thành, nhưng chẳng ai can ngăn.

 

Tôi đá chị ta ngã nhào xuống đất, túm tóc chị ta kéo tới trước linh hồn đứa con c.h.ế.t oan kiếp trước của tôi, bắt quỳ xin lỗi!

 

Một lần rồi lại một lần, đến khi sàn nhà lấm m.á.u thì mới có người can tôi lại.

 

Anh họ tôi giơ tay định đánh tôi, nhưng bị Trương Hạc vừa chạy về đá văng một cú, cả hai vợ chồng nhà đó nằm sóng soài như hai con heo chờ làm thịt, chỉ biết kêu ư ử.

 

Cả phòng rối loạn.

 

Thì ra ngay khi Trương Hạc vừa ra ngoài đã gọi báo cảnh sát, lúc đi tìm con thì gặp cảnh sát ngoài cổng làng, quay về đúng lúc thấy anh họ định đánh tôi.

 

Chẳng ai để ý đứa trẻ còn đang nằm trên giường, khó chịu rên rỉ.

 

Loading...