13.
Ta lo đến thấp thỏm không yên.
Thẩm Mục Dã lại chẳng mảy may để tâm:
“Đánh thì đánh, hắn còn có thể xách đầu tới mà c.h.é.m lão tử chắc?”
Dứt lời, hắn lại cười tủm tỉm, đưa tay kéo tóc đuôi sam của ta:
“Nàng nói may áo cho lão tử, rốt cuộc bao giờ mới xong hả?”
Ta chẳng có tâm trí đùa giỡn cùng hắn.
Từ Sơ Trạch vốn là người không chịu để bản thân chịu thiệt. Bị sỉ nhục như vậy, hắn nhất định sẽ không bỏ qua.
Vậy mà Thẩm Mục Dã lại coi như gió thoảng, thật khiến người ta muốn phát điên!
Thấy ta cứ cau mày không nói, hắn cũng dần thu lại nụ cười, giọng khàn đi, mang theo chút tủi thân khó nhận ra:
“Hắn vừa đến, nàng đã cuống lên rồi sao? Lão tử trong mắt nàng chẳng có chút trọng lượng nào à?”
Ta tức mà buồn cười, lúc này rồi, hắn còn ghen bóng ghen gió nữa!
Ta còn đang định tìm lời dọa hắn hiểu rõ tình hình, thì có người hớt hải chạy đến báo:
“Đại đương gia! Bên ngoài trại có cả trăm binh lính bao vây rồi!”
Đi đầu, chính là Từ Sơ Trạch.
“Hãy giao A Nguyên ra đây, ta có thể tha mạng cho các ngươi.”
Nghe câu ấy, ta sững lại.
Kẻ như Từ Sơ Trạch, xưa nay bụng dạ hẹp hòi, vậy mà nay lại sẵn sàng buông tha kẻ đã sỉ nhục mình?
Ta còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Mục Dã đã bước lên chắn trước mặt ta.
“Cùng lắm thì mất cái đầu, để lại cái sẹo to thôi!” – Hắn cười lạnh –
“Huống hồ, chưa chắc lão tử đánh không lại!”
Hắn vác đao sải bước ra ngoài, nhưng vẫn không quên cúi đầu dặn nhỏ bên tai ta:
“Ở phía tây nam có một lối mòn. Lát nữa lão tử sẽ chặn trước, nàng men đường đó mà chạy. Nếu ta có... thôi... Nàng mà thoát rồi, thì đừng bao giờ quay lại nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/sau-khi-bi-ruong-bo-ta-ga-cho-son-tac/chuong-7.html.]
Từng lời như di ngôn, khiến lòng ta như thắt lại.
Ta vội túm lấy áo hắn:
“Đừng nóng, ta sẽ về với hắn.”
Chúng ta còn chưa kịp tranh cãi, một mũi tên nhọn đã bay vút tới, cắm phập vào đất ngay trước mặt.
Trên lưng ngựa, Từ Sơ Trạch tay cầm cung, ánh mắt hằn lên nét giận dữ:
“Ngươi đang làm gì với vợ ta?”
Hắn thấy chúng ta quay lại nhìn, liền nở nụ cười cao ngạo, chắc chắn rằng ta không dám kháng cự.
Giọng hắn khinh bạc như kẻ ban ơn:
“Giờ này ngày mai, ta sẽ đến đón nàng.”
“A Nguyên… mong nàng đừng quên thân phận của mình.”
14.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
“Thân phận cái gì chứ?!”
Thẩm Mục Dã giận đến mức suýt nhảy dựng lên, dù chuyện đã trôi qua cả canh giờ, hắn vẫn chưa hết kích động:
“Hắn là thứ gì mà dám mở miệng cao ngạo như vậy?! Lão tử sớm nên chặt hắn thành mắm rồi!”
Hắn còn lải nhải không dứt, cứ dặn đi dặn lại rằng mai ta phải thừa lúc hỗn loạn mà trốn đi, nhất quyết không được ngoái đầu lại, càng không được mềm lòng.
“Nàng mà chạy thoát rồi, nhớ tìm một hán tử tử tế mà gả, sinh vài đứa con, nhớ sinh cả phần lão tử....”
Ta ngắt lời hắn:
“Lúc ở hội đèn, ngươi định nói với ta điều gì?”
Hắn chớp mắt ra vẻ ngây thơ, như đang do dự không biết nên thú thật hay cắn răng nuốt luôn vào bụng.
Ta đưa tay che lấy mắt hắn.
Bỏ mặc cảm giác tê tê nơi lòng bàn tay, ta khẽ nhón chân, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên khóe môi hắn:
“Nhưng ta chỉ muốn.....”
“Muốn sinh con với ngươi thôi.”