Sao Chổi Cũng Là Sao - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-04-23 15:03:30
Lượt xem: 5,432

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bà nội tôi đứng ở cửa nghe được tất cả, rồi về nhà đóng cửa lại.

 

Khi cửa mở ra lần nữa, cả nhà họ đã nhất trí quyết định kiện chúng tôi.

 

Mẹ tôi khịt mũi khinh bỉ, nói: "Kiện thì kiện!"

 

Luật sư Tôn nói với mẹ tôi: "Đừng vội, để tôi nói chuyện với họ đã."

 

Cửa lại đóng lại.

 

Trưởng thôn lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, chửi rủa nhà họ Lương vô nhân tính.

 

Mẹ tôi lúc này lại điềm tĩnh: "Họ vô nhân tính đâu phải chuyện một ngày một buổi."

 

Chỉ sau khoảng năm phút, luật sư Tôn đã trở ra, với nụ cười trấn an, ông nói với chúng tôi: "Họ đồng ý rút đơn kiện rồi. Lát nữa các bạn cùng đi lên thị trấn, đi xe của chúng tôi, một ngày là có thể hoàn tất mọi thủ tục. Giấy chứng nhận nhà đất có lẽ phải mất hai ba ngày mới nhận được."

 

Mẹ tôi ngạc nhiên quá, bà thành kính hỏi: "Luật sư tài ba, ông thuyết phục họ thế nào vậy?"

 

"Tôi chỉ nói rằng họ chắc chắn thua kiện, và nếu thua thì họ phải trả án phí, khoảng bảy tám nghìn đồng."

 

Quả là biết đánh vào điểm yếu, vừa nhắc đến tiền là họ im bặt luôn.

 

12.

 

Khi nhận được nhà tái định cư và chuyển vào, tôi và cô út đã học lớp 9.

 

Năm thứ hai sau khi chuyển lên thị trấn, mẹ tôi đã mượn tiền từ chủ tiệm áo dài để mở một cửa hàng may đo riêng cho mình.

 

Việc nhận nhà được bốc thăm, và có vẻ như chúng tôi với nhà họ Lương có duyên nợ, vì nhà bác cả và nhà bà nội đều nằm trong cùng một tòa với chúng tôi.

 

Tôi và cô út đã tận mắt chứng kiến "hòn vàng" của nhà họ Lương từ một cậu bé bình thường biến thành một tiểu ma vương.

 

Khi mới hơn mười tuổi, cậu ta ngã, bà nội tôi còn tận tình đánh sàn nhà, nói rằng sàn nhà không phải đồ chơi.

 

Ăn cơm vẫn phải có người đút, không đút thì không ăn. Vì thế mà bà nội tôi, đã hơn bảy mươi tuổi, vẫn phải đến trường đưa cơm mỗi ngày.

 

Muốn đồ chơi mới gì, không đồng ý là sẽ nằm vật ra đất, tôi đã không chỉ một lần bắt gặp cậu ta chặn cửa thang máy.

 

Mỗi lần mẹ tôi kể lại những chuyện này với tôi một cách sống động, đều có chút ý vui mừng trước nỗi khổ của người khác.

 

Còn nhiệm vụ chính của tôi và cô út là học hành.

 

Sách trung học thực sự khó hơn tiểu học quá nhiều, với hơn chục môn học, mỗi ngày chỉ việc đeo cặp sách đã khiến lưng còng, chưa kể đến việc học thuộc và làm bài tập.

 

Cô út làm việc này một cách dễ dàng, còn tôi thì luôn có chút vất vả.

 

Mẹ nói rằng người với người là có sự khác biệt, mỗi người đều có điều mà họ giỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/sao-choi-cung-la-sao/chuong-6.html.]

 

Cô út giỏi học, nhưng tôi vẽ và thủ công đều rất tốt.

 

Cô út đứng đầu khối vào được trường cấp ba, còn tôi, một đứa học dở dang, lảo đảo vào được lớp trung bình.

 

Cô út mỗi ngày đều tập trung học tập, còn tôi mỗi ngày đều chăm chỉ vẽ tranh.

 

Khi phân ban lớp 11, cô út vững vàng vào lớp chọn, còn tôi rõ ràng đã chọn nghệ thuật.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Khi giáo viên đề xuất cho tôi đi học vẽ, mẹ tôi không cần suy nghĩ đã đăng ký lớp cho tôi.

 

"Thầy cô nói chắc chắn là đúng, họ đâu có hại chúng ta."

 

Phòng vẽ mở ngay cổng khu chung cư chúng tôi. Ngày đầu tiên tôi đến thì gặp "hòn vàng" nhà họ Lương - Lương Bảo - cũng đến học thử.

 

Cậu ta đang ôm chân bà nội tôi nói: "Không được, con nhất định phải học vẽ! Phải học!"

 

Bà nội tôi nhìn giá tám mươi đồng một buổi, đau lòng nói: "Con biết gì mà học vẽ!"

 

Mẹ tôi liếc nhìn rồi nói với cô giáo tiếp tân: "Chúng tôi đăng ký trước ba mươi buổi, sau này có khuyến mãi sẽ gia hạn."

 

Lương Bảo nghe vậy càng không chịu: "Con cũng muốn, con cũng muốn, con cũng muốn ba mươi buổi!"

 

Bà nội tôi trừng mắt nhìn tôi, rồi bực bội nói với mẹ tôi:

 

"Con bé này đã học cấp ba rồi, đâu còn thời gian vẽ vời, tiền cô bỏ ra cũng là phí thôi, chi bằng để Lương Bảo nhà tôi học, vừa hay các cô cũng không lãng phí."

 

"Bà bị làm sao vậy? Tôi có tiền thích cho con gái tôi học thì học, muốn học khi nào thì học khi đó, liên quan gì đến bà?"

 

Nói xong, mẹ chỉ vào bà nội và nói với cô giáo tiếp tân: "Cô giáo, làm ơn, khóa học này tôi đăng ký chỉ để con gái tôi học thôi, người khác nếu đến học ké khóa học của chúng tôi thì tôi không chấp nhận đâu nhé."

 

Cô giáo lập tức đáp: "Yên tâm đi, mẹ của Ngọc Thanh, các khóa học ở đây đều gắn với từng học sinh, người khác đến cũng không học được đâu."

 

13.

 

Tuy nhiên, ngày hôm sau khi đi học, tôi vẫn gặp Lương Bảo.

 

Cao một mét bốn, nặng 60 cân, ngồi trong lớp trông như một khối tròn.

 

Ở lớp bên cạnh, mỗi ngày tôi đều nghe thấy tiếng ồn ào như gà bay chó sủa.

 

Ba ngày sau, cậu ta bị khuyên thôi học, giáo viên hoàn trả toàn bộ học phí và khuyên bà nội tôi một cách tận tình:

 

"Thực sự xin lỗi, học sinh Lương Bảo này, chúng tôi không thể dạy vẽ được nữa. Tiền đã hoàn lại cho bà, còn những chỗ làm bẩn trong phòng học phiền bà sửa chữa lại, nếu không chúng tôi sẽ phải báo cảnh sát."

 

Tôi bước vào phòng học nhìn thử, trời ơi, tường và bàn đều bị vẽ bậy đủ loại, loang lổ xấu xí vô cùng.

 

Loading...