Bà ngoại tôi không có quyền quyết định gì trong nhà, chỉ biết nhìn hai đứa trẻ mà mẹ tôi mang về, rồi thở dài sườn sượt.
Không còn cách nào khác, mẹ tôi đành dẫn chúng tôi quay về làng bên nhà chồng. Gần đó, cách nhà bà nội không xa, có một căn nhà đất nhỏ. Đó là căn nhà mà ba tôi từng tiện tay dựng lên để tiện trông coi ao cá.
Ban đầu, cô cả cũng muốn nhảy vào giành nốt căn nhà này, may mà trưởng thôn ra mặt xử lý:
“Cả làng ai cũng biết nhà đó là chồng Tiểu Nga xây. Giờ anh ấy mất rồi, để lại vợ goá con côi, nếu mấy người còn muốn tranh nữa thì đúng là trời chẳng tha đâu!”
Thế là ba mẹ con tôi, cuối cùng cũng có một nơi để che nắng che mưa.
Dù nhà tồi tàn, nhưng ít nhất cũng ngăn được gió mưa.
Tất cả đồ đạc trong nhà đều do mẹ tôi tự tay làm ra. Đôi tay khéo léo của bà đầy vết chai sần và thương tích.
Có lẽ chính nhờ ý chí cứng cỏi ấy mà mẹ tôi đã nuôi tôi và cô út lớn lên, dù cuộc sống rất nghèo khó nhưng cũng không có biến cố nào quá lớn.
Lúc đi đăng ký hộ khẩu, mẹ tôi không nói gì nhiều, chỉ bảo rằng tôi và cô út là hai chị em ruột cùng mẹ sinh ra. Thế là bà có hai cô con gái cùng mang họ mình:
Đổng Ngọc Thanh và Đổng Ngọc Băng.
Tôi và cô út Ngọc Băng đến năm sáu tuổi mới dần dần ghép nối được mảnh ghép từ những lời bàn tán của người lớn, đoán ra được phần nào câu chuyện quá khứ, nhưng chưa bao giờ chúng tôi mở miệng hỏi mẹ một câu nào.
Bởi vì những khổ đau ấy không đáng để ghi nhớ, chỉ cần vượt qua nó là đủ rồi.
Vì vậy mà tôi và cô út trưởng thành hơn bạn bè đồng trang lứa rất nhiều. Khi bọn trẻ khác còn được bố mẹ bế bồng nâng niu, thì hai cô cháu tôi đã biết làm đủ thứ việc nhà.
Có lúc bà nội thấy vậy lại sai tôi và cô út đến nhà chú bác để phụ giúp, miệng thì nói là “cùng một nhà cả”.
Thường thì sau mấy vụ như vậy, hôm sau mẹ tôi sẽ mắng cho bọn tôi đến rụng cả tóc.
Mẹ tôi không có cô chiêu trò trả đũa gì đặc biệt, nhưng bà rất biết cách khiến người khác bực mình.
Bà sẽ gánh phân đi ngang qua nhà bà nội, cố tình “trẹo chân” một cái, đổ hết ra trước cửa.
Hoặc khi đi qua ruộng nước của họ, bà cố tình dẫm lệch dòng nước, làm nước chảy gần hết ra ngoài.
Về sau, thím hai vì muốn sinh con trai mà cố sinh con thứ hai, kết quả khó sinh, mất mạng tại nhà.
Tôi vì tò mò, đứng ngoài cửa nhìn hai lần, liền bị bà nội xông ra tát cho một cái trời giáng: “Đồ sao chổi, tao nói sao lần này thím mày không sinh được, thì ra là mày ở đó rình rập xui xẻo!”
4.
Tôi bị đánh về nhà, cũng không dám nói gì nhiều.
Trên mặt vẫn còn in nguyên vết tát đỏ bừng, mấy ngày liền tôi đều lẩn tránh mẹ, sợ bà nhìn thấy.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Mẹ thì còn có thể tránh được, vì bà bận đến mức tối tăm mặt mũi để nuôi sống hai đứa tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/sao-choi-cung-la-sao/chuong-2.html.]
Nhưng sống chung ăn chung với cô út, thì tránh kiểu gì cũng chẳng thoát.
Cô út tôi gan lớn hơn, kéo tôi một mạch đến thẳng nhà bà nội, định bụng gây chuyện một trận.
Mới mắng được vài câu thì đã thấy cô út họ – con gái bác hai – khóc lóc chạy từ trong nhà ra.
Bà nội tay cầm cái xẻng, đi theo sau mắng: “Khóc, khóc, khóc! Ở nhà suốt ngày chỉ biết khóc! Mẹ mày c.h.ế.t cũng là bị mày khóc cho c.h.ế.t đấy! Tao nói cho mày biết, bây giờ mày có em trai rồi, đừng có mà cả ngày như có tang trong nhà nữa!”
Không biết là may hay rủi, dù thím hai tôi đã mất, nhưng đứa con trai mà bà ấy để lại đúng là trắng trẻo, đáng yêu như búp bê. Ngay cả mẹ tôi đi ngang cũng phải liếc mắt nhìn thêm vài cái.
Về đến nhà, bà vừa rửa rau vừa nói với hai cô cháu tôi: “Đứa nhỏ trông thì xinh thật đấy, nhưng mà sinh ra ở nhà họ Lương, chắc là xui tận tám đời!”
Chưa đến hai tháng sau, một hôm tôi và cô út đi học mẫu giáo về, thì thấy bà nội đứng chình ình trước cửa nhà mình, bên cạnh còn có chị họ đang bế đứa em trai.
Cô út vừa thấy bà nội, người chưa từng nở được cái mặt tử tế – liền mở cửa ném phịch cặp của hai đứa vào nhà, rồi kéo tay tôi chuẩn bị chạy ra ngoài chơi.
Bà nội đi sau, lèm bèm không dứt: “Chơi chơi chơi! Cả ngày chỉ biết chơi! Tan học về cũng không biết phụ bế em một chút!”
Cô út nhanh miệng đáp ngay: “Tôi đâu có em trai, tại sao lại phải bế em? Đi làm bảo mẫu nhà người ta tôi còn phải tính tiền đấy!”
Đến tối, khi hai cô cháu tôi quay về chuẩn bị nấu cơm thì phát hiện trước cửa nhà có thêm một người nữa.
Đó là bà Vương ở đầu thôn, người nổi tiếng làm mối – đến hai con ch.ó trong làng bà còn ghép đôi được!
Bà ta bắt chuyện với cô út trước, nhưng thấy cô út là đứa khó xơi, nói chuyện không lọt tai, nên chuyển sang hỏi tôi: “Thanh Thanh này, con có muốn có một người ba không?”
Tôi ngơ ngác chỉ tay vào tấm ảnh thờ treo ở chính giữa nhà – hình ba tôi đang mỉm cười – rồi nói:
“Con có ba mà.”
Bà ta cười híp mắt, nhẹ nhàng giải thích:
“Không phải ba kiểu đó… Là kiểu ba có thể giúp mẹ con làm việc, cũng có thể đánh kẻ nào dám bắt nạt con.”
Tôi lại chỉ về phía cô út đang vo gạo:
“Không cần đâu ạ. Con có cô rồi, cô con làm được hết.”
5.
Kế hoạch dụ dỗ từng đứa một của bà Vương coi như thất bại.
Nhưng bà ta vẫn không từ bỏ, liên tục mò đến nhà tôi ba ngày liền, vậy mà vẫn không gặp được mẹ tôi.
Ngày đầu tiên, mẹ đi sửa đê phòng lũ.
Ngày thứ hai, mẹ vào thành phố mua vải.