Quy Tắc Sinh Tồn Của Cung Nữ - Chương 11

Cập nhật lúc: 2025-04-27 13:29:14
Lượt xem: 198

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nếu như y yêu nàng, năm đó khi phụ hoàng tứ hôn, sao y lại từ chối.

Nếu như nói không yêu, vì sao bây giờ vì nàng mà liều mạng đánh Bắc Nhung.

Tình yêu quá khó hiểu.

Nàng cũng không muốn đoán nữa.

Thân thể An Hòa dần tan biến, trước mắt cũng bắt đầu mơ hồ, nhìn bóng lưng Ngụy Tử Ngọc ở phía xa khẽ hừ một tiếng.

"Nam nhân xấu xa, kiếp sau ta không muốn gặp ngươi nữa."

Có lẽ ảo giác của nàng, Ngụy Tử Ngọc ở xa xa quay đầu nhìn thoáng qua, không biết đang nhìn tường thành cao cao hay nhìn những thứ khác.

*

Từ thái phi và An Hòa đều yên tâm chuyển thế rồi.

Dưới hành động thần không biết quỷ không hay của Thiên Lý, ta cảm thấy thân thể như tro tàn lại cháy bùng lên, dường như có thể sống thêm mấy năm.

Vì thế ta đào bảo tàng Từ thái phi nói cho ta biết.

Ta đi tìm tiểu hoàng đế tạm biệt hắn.

Tiểu hoàng đế ngẩn người thật lâu: "Lão sư đi rồi, ngay cả ngươi cũng muốn đi à?"

"Bệ hạ, ngài đã không cần nô tỳ nữa, nô tỳ chỉ là tiểu cung nữ nói năng bậy bạ. Mong muốn của nô tỳ khi còn sống là muốn đi đến nơi không trói buộc tự do tự tại."

Ta biết trải qua nhiều chuyện như thế, tiểu hoàng đế đã ỷ lại ta.

Lúc ta đang nghĩ cách, đột nhiên thấy hắn cười thoải mái: "Vậy đi đi Trường Hoan. Trẫm không được đi ngao du tứ hải, ngươi đi giúp trẫm xem đi."

Trong chớp mắt ta ngẩn người, sau đó cười tươi: "Tuân lệnh!"

"Sau khi xuất cung, điều đầu tiên ngươi muốn làm là gì?"

Ta cười ha ha, cầm tóc mình lên: "Nô tỳ muốn nhuộm tóc vàng này thành đỏ, như vậy cuộc sống trôi qua mới càng tươi đẹp."

Sau khi xuất cung, ta cầm khoản tiền lớn đi rất nhiều nơi.

Ta vừa cứu tế nạn dân, vừa tiêu xài bậy bạ.

Ban ngày cùng người tâm sự cuộc đời, buổi tối nói chuyện lý tưởng với ma.

Hai năm nhanh chóng trôi qua, ta cảm thấy mình không còn nhiều thời gian nên đi tìm nơi yên tĩnh an tâm chờ chết.

Đêm đó, ta vừa nằm lên giường, vừa quay đầu nhìn thấy Thiên Lý ngồi trong phòng ta, cả người u ám.

"Ngươi đến dẫn ta đi à?"

Ta tỏ vẻ bình tĩnh.

"Đi thôi, ta đã chuẩn bị xong từ lâu rồi."

Y nhìn ta khinh bỉ.

"Đã chuẩn bị xong rồi cần dán nhiều bùa vàng ngoài cửa vậy không? Đó là bùa chặn quỷ sai à?"

Ta vò đầu cười gượng: "Chẳng phải vẫn không bảo vệ được à?"

"Được rồi, ta đến không phải đưa ngươi đi. Có một tin tức tốt, Diêm Vương phát hiện mắt âm dương là vật ở âm giới, lệnh cho ta đến thu hồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/quy-tac-sinh-ton-cua-cung-nu/chuong-11.html.]

Thiên Lý chỉ vào mắt ta.

"Ta đổi cho ngươi đôi mắt bình thường, trả lại cho ngươi bốn mươi năm tuổi thọ, ngươi có bằng lòng không?"

Y còn chưa nói xong, ta đã trượt xuống quỳ ôm bắp đùi y: "Phụ mẫu tái sinh!"

Thái dương y giật giật.

"Ngươi cũng thật xui xẻo, mấy trăm năm qua, trên thế gian chỉ xuất hiện hai người có mắt âm dương."

Ta ngẩn người, ngẩng đầu lên: "Ngoại trừ ta thì còn ai nữa?"

Lúc này Thiên Lý mới hoàn hồn, y ảo não vì mình lỡ lời, không chịu nổi ta hỏi, chỉ nói: "Ngươi biết người đó, Văn Khúc tinh chuyển thế nên tài hoa hơn người, độc nhất vô nhị."

Ta ngơ ngác.

Ngụy Tử Ngọc?

Nếu Ngụy Tử Ngọc có mắt âm dương, vậy nỗi y vẫn luôn nhìn thấy An Hòa.

Vậy.

Lý do y không muốn cưới An Hòa đã rõ.

Giống như ta không muốn thành thân.

Người đoản mệnh như chúng ta, ở với ai cũng là gánh nặng.

Nhưng vì sao y vờ như không nhìn thấy An Hòa, dù sao bọn họ cũng có thể nói với nhau mà.

Thiên Lý thở dài: "Nếu An Hòa biết y có thể nhìn thấy thì cam lòng đi sao? Nàng đã chết nhiều năm rồi, nếu không đầu thai thì sẽ hồn phi phách tán."

"Vậy Ngụy Tử Ngọc?"

"Một năm trước tiến đánh Bắc Nhung, đại thắng, y tìm được thi thể An Hòa. Trên đường trở về gặp núi lở, y và quan tài của An Hòa bị vùi lấp cùng nhau."

Ta đợi đến lúc đổi mệnh, nhưng y không đợi được.

Có lẽ y cũng không muốn còn sống trở về.

Cũng may, cũng xem như bọn họ c.h.ế.t chung huyệt.

Thiên Lý đã hoàn thành nhiệm vụ, rời đi như cơn gió.

Ta nở nụ cười chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, đột nhiên nhớ ra một chuyện.

Ta trở mình đứng lên lật toàn bộ tài sản dưới giường, sau khi đếm một lượt cả người trở nên bất ổn.

Chỉ còn mười lượng!

Ta còn phải sống bốn mươi năm!

Trời ơi, sao trước đó ta lại tiêu xài như vậy!

Chuyện đau khổ nhất trên đời này là người đã c.h.ế.t những không xài hết tinef, còn có những người sống lại không có tiền xài.

Ta tuyệt vọng nằm xuống giường, không bằng chết đi cho xong.

Toàn văn hoàn.

 

Loading...