Môn học đầu tiên của Thanh Y dễ hơn nhiều so với các môn học khác, Tô tiên sinh chẳng dạy gì nhiều.
Khi những học trò cùng nhập học kia so bì lẫn nhau thì tôi chẳng thể nói gì cả.
Họ cười nhạo tôi vì cho rằng tôi đi theo một người thầy không quan tâm đến mình, rằng ngày tháng về sau của tôi nhất định sẽ khó khăn.
Họ nói đến lúc ấy, tôi thậm chí sẽ chẳng còn cơ hội ở lại đoàn kịch nữa.
Khi chủ gánh hát nghe thấy những lời này, ông ấy treo bọn họ lên mà đánh, sau khi đánh xong còn gọi các vị tiên sinh đến.
Tô tiên sinh từ tốn nói một câu:
“Chỉ là trò đùa của trẻ con mà thôi, không cần tưởng thật.”
Rồi cứ thế rời đi.
Kể từ đó, không một ai trong đoàn kịch dám nói Tô tiên sinh không thương tôi nữa.
Thế hệ này bắt đầu giống như thế hệ trước, bắt đầu tôn trọng tôi - Thanh Y trong tương lai.
Tôi tức giận với Tô tiên sinh vì điều này, nhưng Tô tiên sinh lại nói:
“Thanh Y không phải muốn học là được, mà phải nhìn vào thiên phú.”
“Từ ngày mà con mở miệng hát giai điệu của Thanh Y thì con đã là người của Thanh Y rồi.”
Khi Tô tiên sinh bắt đầu dạy tôi hát, ông ấy lôi ra một đống cuộn giấy cổ từ đáy hộp, các trang sách đã ố vàng và bị sâu mọt làm hư hại.
Một lúc lâu sau, ông tìm thấy một tập “Bá Vương Biệt Cơ” từ phía dưới cùng rồi đưa nó cho tôi.
Ông ấy nhìn tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt hớp hồn, nhưng sau một tiếng thở dài, ánh mắt ấy lại trở nên ai oán:
“Tiểu Trụ Tử, con nghe đây, vai diễn Thanh Y của chúng ta phải học cả đời mới có thể diễn ra được.”
“Con có duyên với “Bá Vương Biệt Cơ”, về sau chỉ được phép hát vở này.”
“Nếu con thay đổi mà hát vở khác, thì đến cả thần tiên cũng không cứu nổi con.”
Tô tiên sinh chỉ yêu cầu tôi học thuộc lời bài hát “Bá Vương Biệt Cơ”, còn hát như thế nào thì tùy tôi.
Ông ấy không dạy tôi hát như thế nào, nhưng ông ấy vẫn nghiêm khắc mài giũa các kỹ năng cơ bản của tôi.
Những người khác luyện giọng mỗi ngày một lần, phần còn lại thì học thanh nhạc, nhưng chỉ mình tôi luyện giọng ba lần một ngày.
Ngày tháng cứ trôi đi, cổ họng tôi dần trở nên khàn khàn.
Tô tiên sinh đưa cho tôi một loại trà đặc biệt, đó là một loại thuốc bổ gia truyền của phái Thanh Y.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/quy-le-vien/chuong-3.html.]
Ngày qua ngày, cổ họng thấm đẫm nước trà, giọng nói của tôi bắt đầu biến đổi.
Ban đầu là một cậu bé, từ từ thay đổi giọng nói thành một người phụ nữ, khi cất giọng lên nghe rất mềm mại, giống y như Tô tiên sinh.
Vài tháng sau, khi tôi đưa tay chạm vào cổ họng mình thì bất ngờ phát hiện yết hầu của mình đã biến mất.
Chẳng trách khi Tô tiên sinh uống trà thì tôi không nhìn thấy yết hầu ông ấy chuyển động.
Nhưng không phải ai cũng có thể uống loại trà này, nếu để người khác uống vào sẽ xảy ra chuyện lớn.
Khi Tiểu Thạch Đầu tập luyện xong đến gặp tôi, anh ấy uống nhầm trà của tôi nên đêm đó sốt cao liên miên.
Lưu tiên sinh biết Tiểu Thạch Đầu uống nhầm trà của tôi, nửa đêm quỳ gối bên ngoài cửa nhà Tô tiên sinh, cầu xin Tô tiên sinh cứu mạng.
Tô tiên sinh chỉ lạnh lùng liếc nhìn Lưu tiên sinh, hồi lâu sau mới hỏi một câu:
“Tiểu Thạch Đầu đã từng học “Bá Vương Biệt Cơ” chưa?”
4.
Tô tiên sinh đưa cho Tiểu Thạch Đầu một bát nước, bên trong rắc một loại bột không rõ là gì vào.
Sau khi Tiểu Thạch Đầu uống xong, mặc dù vẫn còn sốt cao nhưng anh ấy đã có thể mở mắt.
Chỉ là tất cả chúng tôi đều cảm thấy Tiểu Thạch Đầu dần trở nên vô cùng kỳ lạ.
Dường như anh ấy không thuộc về thế giới này, là một người hoàn toàn xa lạ.
Anh ấy ở trong phòng của mình, trong khi những người khác ở đoàn kịch đều đang bận rộn để bắt đầu dựng sân khấu ở trong sân.
Mãi cho đến buổi chiều, sân khấu mới được dựng xong, nhưng nó không giống một sân khấu bình thường.
Toàn bộ sân khấu chỉ có hai màu đen trắng, bên dưới không bài trí chỗ ngồi, nhưng ở bốn góc lại đặt những chiếc kệ cao bằng một người.
Tô tiên sinh nói nên diễn vở kịch này vào giờ Tý, ngoài chủ gánh hát và hai vị tiên sinh ra thì chỉ có tôi và Tiểu Thạch Đầu.
Lúc chúng tôi chuẩn bị diễn hí, Tô tiên sinh đã gọi tôi và Tiểu Thạch Đầu lại, ông ấy nhìn chúng tôi từ trên xuống dưới, chậm rãi nói:
“Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Trụ Tử, hai người các con hãy nghĩ kỹ. Nếu đã diễn vở kịch này thì phải diễn cho đến hết đời.”
“Từ nay về sau, các con chính là một cặp sống c.h.ế.t có nhau, nếu một người c.h.ế.t thì người kia vẫn phải tiếp tục hát.”
Tiểu Thạch Đầu khẽ gật đầu, nhưng Tô tiên sinh không để ý đến anh ấy mà quay đầu sang nhìn tôi:
“Tiểu Trụ Tử, ta cũng muốn hỏi con, con thật sự cam tâm tình nguyện cứu thằng nhóc này sao?”
“Nếu con không muốn hợp tác với nó suốt quãng đời còn lại, với tư cách là một người mẹ, ta sẽ giúp con từ chối bọn họ.”