Tôi không biết người khác nghĩ như thế nào, nhưng tôi có một niềm yêu thích đặc biệt đối với Thanh Y.
Nhưng Thanh Y là điều kiêng kỵ ở đoàn kịch, vì vậy tôi chỉ có thể lấy lùi làm tiến, lựa chọn vai diễn Hoa Đán gần giống Thanh Y.
Tiểu Thạch Đầu giúp tôi cầu xin Lưu tiên sinh, để Lưu tiên sinh nói vài lời tốt đẹp với Hứa tiên sinh diễn vai Hoa Đán, đến lúc đó ông ấy sẽ đưa tôi về dưới trướng mình.
Mặc dù Hoa Kiểm và Thanh Y là một cặp, nhưng có một số vở kịch, Hoa Đán và Hoa Kiểm cũng có thể hát chung.
Tiểu Thạch Đầu muốn sau này khi anh trở thành diễn viên nổi tiếng sẽ nâng đỡ tôi, tôi nhớ kỹ tấm lòng ấy.
Hứa tiên sinh không keo kiệt, mỗi khi tập luyện xong sẽ dẫn tôi đến sân nhỏ của ông ấy rồi hát vài vở kịch Hoa Đán cho tôi nghe.
Tôi khắc ghi các bài học trong lòng, học dáng đi và điệu bộ của Hứa tiên sinh.
Chỉ có một điều là, tôi không được phép cất tiếng trước khi vào khoa.
Khi giảng dạy, Hứa tiên sinh luôn nói:
“Tiểu Trụ Tử, con phải nghe lời ta, thứ phải chú trọng khi diễn vai Hoa Đán chính là một chữ đẹp.”
“Đợi đến ngày con được nhận vào khoa, khi cất tiếng phải có dáng vẻ xinh đẹp, không được phàn nàn ai oán.”
“Nếu để ta nghe thấy, ta nhất định sẽ đánh rồi phạt con quỳ.”
Tôi vội vàng gật đầu, nhớ kỹ những lời của Hứa tiên sinh trong lòng.
Thực ra tôi cũng hiểu được sự khác biệt lớn nhất giữa Hoa Đán và Thanh Y chính là giọng điệu này, phàn nàn ai oán sẽ trở thành Thanh Y và phạm vào điều cấm kỵ.
Hai năm trôi qua nhanh như một cơn gió, đến ngày chọn khoa các học trò đều lộ ra vẻ lo lắng.
Ngay cả Tiểu Thạch Đầu cũng đứng ngay ngắn chỉnh tề, chờ chủ gánh hát và các thầy vào chỗ.
Chủ gánh hát ngồi ở chính giữa, những người khác ngồi thành hai hàng, nhưng vị trí bên cạnh chủ gánh hát vẫn luôn để trống như vậy.
Tất cả các học trò đều quỳ trên mặt đất chờ chủ gánh hát lên tiếng, nhưng đợi rất lâu sau mới đợi được Tô tiên sinh diễn vai Thanh Y.
Ông ấy nhàn nhã đi tới ngồi bên cạnh chủ gánh hát, ngón tay yểu điệu, nhẹ nhàng cầm tách trà lên nhấp một ngụm.
Khi uống trà, ngay cả yết hầu của ông ấy cũng không thấy lăn, nếu không biết trong đoàn kịch không có phụ nữ thì e rằng chẳng ai nghĩ đây là đàn ông.
Sau khi chủ gánh hát và các thầy dẫn các học trò đến thể hiện tài năng với sư tổ, từng học trò một lần lượt cất tiếng.
Họ không yêu cầu chúng tôi hát đúng lời, chỉ nghe xem âm giọng đó phù hợp với yêu cầu của môn học nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/quy-le-vien/chuong-2.html.]
Tiểu Thạch Đầu hiển nhiên tiến vào cửa Hoa Kiểm của Lưu tiên sinh, những người khác cũng có sự lựa chọn của riêng mình.
Cuối cùng, tôi là người duy nhất còn lại trong đoàn kịch vẫn chưa cất tiếng.
Hứa tiên sinh cho tôi một cái nhìn khích lệ, tôi chậm rãi cất tiếng.
Nhưng ngay khi tôi cất lời, chủ gánh hát và các thầy đều đứng bật dậy, chỉ còn Tô tiên sinh vẫn đang ngồi yên ổn trên ghế.
Chỉ bởi vì ngay khi tôi mở miệng, giọng hát và cường điệu ấy rất giống Mai tiên sinh đã qua đời, phàn nàn ai oán, rung động lòng người.
Hứa tiên sinh im lặng một lúc lâu rồi mới thốt lên một câu:
“Thằng nhóc này chắc là hát nhầm rồi, hay là cho nó hát lại lần nữa?”
Không một ai trả lời, một lúc lâu sau Tô tiên sinh mới chậm rãi lên tiếng:
“Trong lòng mọi người đều biết rõ rồi, cho nên nô gia không cần nói thêm gì nữa.”
Tô tiên sinh làm một cử chỉ, duỗi bàn tay ngọc mảnh mai của mình ra rồi dùng một ngón tay nâng cằm tôi lên:
“Con, từ giờ trở đi con sẽ là người của ta.”
“Con phải biết rằng trong tất cả cái khổ của đoàn kịch, thì khổ nhất chính là Thanh Y.”
Khi nói lời này, ánh mắt của Tô tiên sinh tràn đầy oán hận và tàn nhẫn, khi ông ấy liếc nhìn thì ngay cả chủ gánh hát cũng phải cúi thấp đầu…
3.
Kể từ khi tôi gia nhập vào khoa của Tô tiên sinh, địa vị của tôi trong đoàn kịch tăng lên không ít.
Không chỉ bình thường được dùng bữa với Tô tiên sinh, mà những vị tiên sinh khác cũng không dám đánh đập la mắng tôi, ngay cả chủ gánh hát cũng đối xử với tôi rất khách khí.
Tô tiên sinh rất tốt với tôi, luôn nói rằng nếu đã vào khoa của ông thì chính là con của ông ấy.
Vào ngày đầu tiên bước vào cửa, ông ấy đưa cho tôi một chiếc khóa trường mệnh, tuy không to nhưng nó làm bằng vàng nguyên chất.
Tô tiên sinh muốn tôi nhớ kỹ, thầy giáo tặng cho học trò một chiếc khóa trường mệnh là quy tắc của môn học Thanh Y.
Nếu như hồn bay phách lạc mà có một miếng vàng sẽ không sao cả, nhưng phải đảm bảo trên khóa trường thọ có tám chữ:
“Chịu oan thay người, tận tình công chính.”
Còn về việc người đó là ai thì không rõ, Tô tiên sinh chỉ nói đợi tôi xuất sư sẽ hiểu.