21
Trưởng phòng kinh doanh, người bạn "hóng hớt" thường ngày của tôi.
Sau lưng mọi người, anh ấy nhìn tôi với vẻ mặt thất vọng tột độ.
"Tiểu Trần à Tiểu Trần, chuyện lớn như vậy mà giấu giếm không nói cho chúng tôi biết, tổ chức rất thất vọng về cô đấy!"
Tôi mặt đỏ bừng ứng phó với những lời trêu chọc của họ, cho đến khi điện thoại của Lục Như Chu giải cứu tôi.
"Bà xã, chủ nhật này chúng ta đi gặp bố mẹ anh nhé?"
Giọng điệu nũng nịu trầm thấp khiến tôi mê mẩn không tìm được phương hướng, dễ dàng đồng ý lời anh ấy nói.
Đợi đến khi tôi tỉnh táo lại, tôi đã đứng trước cửa nhà anh ấy rồi.
"Phải làm sao đây? Bố mẹ anh có thích em không?" Tôi lo lắng nắm c.h.ặ.t t.a.y anh ấy, mở miệng hỏi.
"Đừng lo lắng, em đâu có sống cùng họ." Lục Như Chu khẽ an ủi tôi.
Ngoài dự đoán của tôi, bố mẹ Lục Như Chu rất dễ nói chuyện.
Thậm chí mẹ anh còn nắm tay muốn nhét cho tôi một đôi vòng ngọc.
Tôi lo lắng món quà quá quý giá không dám nhận, vội vàng xua tay.
"Không sao đâu con, con và Tiểu Chu yêu nhau là người một nhà rồi, Tiểu Chu nhà bác lớn tuổi rồi mà còn chưa kết hôn, bác giục mấy lần nó toàn lảng tránh. May mà có con, không bác nghĩ nó định ở vậy cả đời ấy chứ."
Bố Lục Như Chu tuy nghiêm nghị nhưng cũng không làm khó tôi.
Chúng tôi cùng nhau ăn một bữa cơm đoàn viên vui vẻ hòa thuận.
22
Trên đường về nhà, Lục Như Chu ôm tôi hôn tới tấp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/nu-phu-doc-ac-thuc-tinh-roi/chuong-6.html.]
"Lần này yên tâm rồi chứ? Bố mẹ anh thích em lắm đấy."
Tôi bị anh ấy hôn đến không thở nổi, mãi một lúc sau mới được buông ra.
Lúc này, pháo hoa bắt đầu b.ắ.n lên bên bờ sông, Lục Như Chu ghé sát tai tôi, nhỏ giọng nói,
"Thật ra anh thích em từ rất lâu rồi, hồi em còn học đại học ấy, mỗi lần anh đến сăn tin trường số 1 ăn cơm, ở quầy số 8, em luôn gắp cho anh rất nhiều thịt, em còn nhớ không?"
Anh ấy dừng lại một lát rồi nói tiếp,
"Anh yêu em, không liên quan gì đến gia đình, thân phận của em cả. Dù em là một người ăn xin, anh vẫn yêu em. Anh chỉ yêu con người em, bất kể nghèo hèn hay giàu sang, bệnh tật hay khỏe mạnh. Anh hứa với em, chỉ có cái c.h.ế.t mới có thể chia lìa chúng ta."
Tôi nhìn đôi mắt chân thành của anh ấy, không tự chủ được mà rơi nước mắt, đây là lần đầu tiên trong mấy chục năm vật lộn với cuộc đời, tôi được một người lựa chọn kiên định như vậy.
Anh ấy vụng về lau nước mắt cho tôi, cảm nhận được nhịp tim thình thịch trong lồng n.g.ự.c anh ấy, tôi vùi mặt vào cổ anh ấy, khẽ đáp, "Ừm."
23
Đây là năm thứ mười kể từ khi tôi và Lục Như Chu kết hôn.
Thật lòng mà nói, bây giờ tôi thật sự phát phiền vì anh ấy rồi.
Tôi không hiểu sao tinh thần anh ấy lại tốt đến vậy, ngày nào cũng náo loạn đến rất khuya.
Túy Nguyệt Các - 醉月阁
Chúng tôi vốn đã nói trước là chưa muốn có con, kết quả khi muốn có con lại nghênh đón một cặp song sinh.
Thời kỳ mang thai, cái bộ dạng nâng niu cẩn thận của Lục Như Chu cứ như chính anh ấy mang bầu vậy.
Kết quả hai thằng nhóc con sinh ra, anh ấy lại ghét bỏ không thôi, mặt mày cau có thay tã cho chúng.
Nhưng ngày tháng vẫn cứ trôi đi, đôi khi tôi nhìn bầu trời đầy sao ban đêm, sẽ ước cho gia đình chúng tôi cứ như vậy khỏe mạnh bình an sống tiếp.
Đương nhiên, tôi sẽ không nói với Lục Như Chu đâu, tránh để anh ấy lại bảo tôi ủy mị.