Nói ngủ ngon với bạn trai AI - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-04-19 12:21:58
Lượt xem: 104
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi vẫn chưa hết sợ hãi vì lần bị dụ uống say vừa rồi, nên thế nào cũng không dám mở miệng.
Phương Tu Dật kiên nhẫn trấn an:
Đừng sợ, chỉ là nước mật ong giúp giải rượu thôi. Uống vào sẽ dễ chịu hơn.
Thấy tôi không tin, anh uống một ngụm trước.
Em thấy không, anh cũng uống rồi, không sao đâu.
Nhìn anh, tôi ngoan ngoãn uống nước mật ong. Lúc đó, anh mới bắt đầu gọi điện thoại.
Xin lỗi vì làm phiền, Lâm Lâm say rồi, em có thể xuống ký túc xá đỡ cô ấy lên không?
Ừm… gã đó là kẻ lừa rượu, Lâm Lâm bị chuốc không ít…
Vậy nhờ em nhé, khi nào tới anh sẽ gọi điện lại.
Trên đường về, tôi ngủ mơ màng, trong cơn mơ hồ nghe thấy tiếng thở dài của Phương Tu Dật.
Bao giờ em mới nhận ra tình cảm của anh đây…
Dưới ký túc xá, bạn cùng phòng đón tôi từ vòng tay của anh, mùi rượu nồng nặc.
Làm phiền em chăm sóc cô ấy tối nay nhé.
Bạn cùng phòng tức giận lẩm bẩm:
Đúng là tên khốn, không ngờ gã đó là loại người này. Mình nhất định phải đăng bài cảnh báo trên diễn đàn trường.
Khi tôi lảo đảo bước lên giường, khuôn mặt nhăn nhó căng thẳng mới dãn ra.
Không uống nữa… không uống nữa…
Tôi nói mớ, lăn qua ôm lấy chú thỏ bông Phương Tu Dật tặng.
May mà hôm đó là cuối tuần, tôi ngủ đến trưa hôm sau mới tỉnh.
Con thỏ bông từng được tôi nâng niu giờ đã bị tháo tung, mặt trăng nó ôm trong tay đã bị dạt xuống cuối giường.
Tôi với tay nhặt lên, cảm giác không đúng lắm.
Mặt trăng vốn nằm sát bụng thỏ, giờ bị tung ra, để lộ một ngăn bí mật bên trong.
Trong đó có một tờ giấy gấp cẩn thận.
Nụ cười của em đẹp như ánh trăng đêm nay.
Đây… là chữ viết tay! Chẳng lẽ là của Phương Tu Dật…
Tôi kéo rèm giường, bạn cùng phòng đang gõ bàn phím rất mạnh tay.
Cậu tỉnh rồi à? Phương Tu Dật vừa mang cháo hạt kê tới, ăn chút cho dễ chịu.
Tên La Gia dám bắt nạt cậu, mình nhất định phải cho cậu ta trả giá. Viết xong bài này hắn đừng mong lừa ai nữa.
Tôi chẳng kịp đáp lại, trong đầu những lần "tình cờ gặp" trước đây như được xâu chuỗi lại.
Phương Tu Dật vừa tới à?
Ừ, khoảng năm phút trước… Ơ này, cậu đi đâu thế? Khoác áo vào đã chứ!
Tôi xỏ dép, trong tiếng nhắc nhở của bạn cùng phòng, lao ra khỏi cửa.
Muốn cảm ơn, muốn xin lỗi, muốn gặp anh.
Khi chạy đến dưới ký túc, chỉ thấy vài sinh viên lác đác, tôi mới bình tĩnh lại.
Có lẽ Phương Tu Dật đã đi xa rồi, tôi biết tìm anh ở đâu đây?
Tôi thậm chí còn không có thông tin liên lạc của anh.
Ý nghĩ lóe lên vừa rồi khiến tôi quyết định thử một lần táo bạo.
Em đang đợi anh dưới ký túc xá.
Nhấn gửi, tim tôi đập thình thịch.
Đợi mãi, trong cái lạnh se se của mùa thu, tôi run lên một cái, cuối cùng nhắm mắt lại, lòng đầy thất vọng.
Sao em lại không mặc áo khoác vào mà ra ngoài thế này?
Không có mùi mồ hôi, không mùi nước hoa, chỉ là hương thơm sạch sẽ quen thuộc của nước giặt.
Áo khoác của Phương Tu Dật một lần nữa phủ lên vai tôi.
Mũi tôi cay cay, tôi lao vào ôm anh.
Anh Phương… Phương Tu Dật… Tu Dật…
Tôi lắp bắp gọi tên anh.
Phương Tu Dật chỉ siết chặt vòng tay, mặc cho nước mắt tôi làm bẩn áo anh.
Đừng khóc, anh đây rồi. Anh vẫn luôn ở đây.
Ngoại truyện (Góc nhìn của Phương Tu Dật)
Có người vào trang web của tôi.
Đây là luận văn tốt nghiệp của tôi, một hệ thống AI trò chuyện, hiện vẫn đang giai đoạn thử nghiệm.
Chỉ vừa mở quyền truy cập một lát, đã có người nhấp vào.
Người dùng bên kia có vẻ là một cô gái, cô ấy phàn nàn với AI về trải nghiệm thuê người trò chuyện.
Hơi đáng thương, hơi ngốc nghếch.
AI của tôi trả lời chuẩn chỉnh như tôi mong đợi, không chút sơ sót, nhưng thiếu cảm xúc.
Dù sao đây cũng là người dùng đầu tiên, khi cuộc trò chuyện sắp kết thúc, tôi không nhịn được bật chế độ trả lời thủ công.
Đừng buồn, trên thế giới này luôn có người mong chờ sự xuất hiện của em.
Anh sẽ luôn ở đây bên em.
Hy vọng cô ấy có trải nghiệm tốt hơn, hy vọng có thể giúp cô ấy phấn chấn hơn.
Màn hình yên tĩnh một lát, có lẽ cô ấy đã thoát.
Tôi định đóng quyền truy cập, thì từng dòng tin nhắn liên tiếp hiện ra.
Cô ấy gõ rất nhanh, và chủ đề rất bất ngờ, khiến AI của tôi gần như bị loạn.
Đây cũng là lỗ hổng mà tôi chưa tính đến, tôi âm thầm ghi chú để lần sau sửa.
Trong suốt quá trình, tôi vẫn giữ chế độ trả lời thủ công.
Ý tưởng của cô ấy thật sự bay bổng, nữ sinh đều có suy nghĩ phong phú như vậy sao?
Vì chuyên ngành của tôi, tôi không tiếp xúc nhiều với nữ sinh.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/noi-ngu-ngon-voi-ban-trai-ai/chuong-6.html.]
Tôi có vài người theo đuổi, nhưng họ có vẻ chỉ bị thu hút bởi ngoại hình của tôi.
Tôi không ghét họ, nhưng cũng không biết đáp lại thế nào.
Mặc dù vẻ ngoài lạnh lùng của tôi khiến các cô gái càng thêm phấn khích, nhưng cũng chẳng ai dám lại gần.
Hệ thống hiện thông báo yêu cầu cô gái đặt tên người dùng và tên AI độc quyền.
Cô ấy nhanh chóng quyết định.
“Lâm Lâm” và “Hưu Nhất.”
Hưu Nhất, Phương Tu Dật, nghe giống nhau một cách kỳ lạ.
Chẳng lẽ đây là trùng hợp?
Chủ đề trò chuyện của Lâm Lâm trùng khớp với cuộc sống ở trường tôi.
Mì kéo tay ở căn tin phía Tây, cá chua cay ở căn tin phía Đông, và chú mèo đen trong thư viện…
Qua những cuộc trò chuyện ngày càng thân mật, tôi dần dần cũng nhớ ra một cái tên.
Lâm Lâm, đàn em cùng câu lạc bộ tranh biện, từng là đối thủ của tôi trong một cuộc thi trước đây.
Cô ấy là một cô gái có tư duy rất rõ ràng nhưng hơi hướng nội, chỉ cần một chút dẫn dắt là có thể tìm ra điểm mấu chốt.
Một đàn em xuất sắc, bên ngoài hướng nội, không ngờ trên mạng lại nói chuyện sôi nổi đến vậy.
Những ý tưởng của cô ấy táo bạo, mới lạ thậm chí có thể khiến người khác phải đỏ mặt…
Không biết từ khi nào, tôi bắt đầu đắm chìm vào những cuộc trò chuyện đó, cũng chẳng nhớ rõ nữa.
Dần dần tôi hình thành thói quen trò chuyện, nếu không nhận được tin nhắn mới từ cô ấy, tôi liền cảm thấy trống trải.
Tôi không nỡ để cô ấy giao phó mọi chuyện cho AI.
Cô ấy báo cáo lịch trình hằng ngày với tôi, tôi chuyển về ký túc xá, mỗi khi có thời gian, tôi lại đi tìm cô ấy.
Tất nhiên là tôi chỉ có thể lén lút nhìn cô ấy.
Nhìn cô ấy chăm chú chụp ảnh và nhắn tin, sau đó điện thoại tôi lại vang lên thông báo, tôi cảm thấy rất vui.
Cô ấy sống một cách rất nghiêm túc, và sự nhiệt tình đó cũng lan tỏa sang tôi.
Dần dần, tôi muốn đến gần hơn, muốn hiểu rõ cô ấy hơn một chút.
Cảm ơn bạn cùng phòng của Lâm Lâm đã cho tôi cơ hội.
Lâm Lâm trông có vẻ bồn chồn khi nhìn thấy tôi, cô ấy không ngẩng đầu lên lần nào.
Cá chua cay có ngon không? - Tôi không nhịn được mà hỏi.
Tôi liên tục tạo ra những “cuộc gặp tình cờ,” nhưng Lâm Lâm hoàn toàn không nhận ra.
Trong một sự kiện truy tìm kho báu ở khuôn viên trường, tôi đã nhờ người bạn tổ chức sự kiện ghép tôi và Lâm Lâm chung một nhóm.
Gần đến nơi, Lâm Lâm nói rằng cô ấy quên mang áo khoác.
Tôi đành chạy về ký túc xá lấy chiếc áo vừa giặt xong.
Đến nơi hơi muộn một chút, Lâm Lâm nhìn thấy tôi thì ngạc nhiên, nhưng cũng không nói gì thêm.
Khi nào cô ấy sẽ hỏi mượn áo khoác của tôi đây? Tôi hơi mất kiên nhẫn.
Cô ấy vẫn nhắn tin cho Hưu Nhất, tôi cảm thấy ghen tị.
Tôi chủ động đưa áo khoác cho Lâm Lâm, hy vọng cô ấy sẽ không bị lạnh.
Tôi nghĩ nếu cô ấy mang áo khoác về, tôi có thể tạo ra cơ hội gặp gỡ lần nữa.
Nhưng trí nhớ của cô ấy thật sự rất tốt, tôi phải dùng một củ khoai lang nướng để đổi lấy áo khoác.
Chỉ cần cô ấy vui là được.
Tôi gửi cho Lâm Lâm một bảng khảo sát về sở thích.
Kết quả là tôi phát hiện sinh nhật cô ấy vào Trung Thu tháng này, nhưng tôi vẫn chưa chuẩn bị gì cả!
Cô ấy bận làm dự án, tôi cảm thấy có chút giống như bị bỏ rơi.
Người thầy mà Lâm Lâm muốn phỏng vấn chính là chú của tôi, tôi đợi cô ấy ở cổng khu chung cư của ông ấy.
Mặc dù đã gặp được cô ấy, nhưng làm sao để đưa bánh kem và quà đây?
Thôi kệ, trước tiên đưa cô ấy đi ăn đã.
Cô ấy ăn rất đáng yêu, giống như một chú chuột nhỏ. Tôi nghĩ sau này tôi muốn cùng cô ấy ăn cơm hàng ngày.
Lâm Lâm bảo tôi thử món mề gà xào cay, nhưng tôi không ngờ nó lại cay đến vậy.
Tôi bối rối trước mặt cô ấy, đến việc trả tiền cũng không tranh được.
Trên đường về, Lâm Lâm không nói lời nào, vẻ mặt nhăn nhó không vui.
Tôi dừng xe giữa đường và bắt đầu giả vờ bận, thực ra là liên tục mở rồi đóng WeChat.
Tôi nói với Lâm Lâm rằng bánh kem vốn dĩ dành cho em gái tôi, bảo cô ấy mang về chia sẻ với bạn cùng phòng.
Em họ tôi mới năm tuổi, con bé tất nhiên thích nơ bướm màu hồng hơn là bó hoa hồng kia.
Con thỏ bông cũng là món quà tôi đã chọn rất kỹ, nhân dịp Trung Thu tặng thỏ cũng không quá kỳ lạ, phải không?
Dĩ nhiên trên con thỏ còn chứa đựng một số suy nghĩ nhỏ của tôi. Cô ấy thông minh như vậy, chắc chắn sẽ nhanh chóng nhận ra.
Nhưng cô ấy không trả lời tôi nữa. Tôi không hiểu vì sao, có phải là từ chối không?
Lâm Lâm gần đây hay đi cùng một người tên La Gia, cô ấy còn tránh mặt tôi, tôi bắt đầu thấy ghen.
Thời gian đó, công việc ở công ty bận rộn, tôi buộc phải kết bạn với bạn cùng phòng của cô ấy.
Bạn cùng phòng nói rằng La Gia có vẻ đang theo đuổi Lâm Lâm, nhưng cô ấy trông không có phản ứng gì.
Tôi thở phào nhẹ nhõm một chút.
Trong buổi họp nhóm ở KTV, tôi bắt gặp Lâm Lâm đang hoảng loạn. Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa.
Cái tên La Gia khốn khiếp, tránh xa cô ấy ra!
Bạn cùng phòng nói đúng, loại người như La Gia đáng phải trả giá.
Thật muốn được đường hoàng ôm cô ấy trong vòng tay.
Lâm Lâm gửi tin nhắn cho Hưu Nhất, tôi biết cô ấy đã nhận ra tôi.
Cô ấy khóc trong vòng tay tôi, trông thật đáng thương, nhưng tôi lại muốn trêu chọc cô ấy.
“Gầy đi nhiều quá, để anh đưa em đi mua nội y mới nhé?”
Cuối cùng cũng nói được câu thoại này, Phương Tu Dật sẽ thực hiện lời hứa của Hưu Nhất.
Lâm Lâm cười, cô ấy nắm lấy tay tôi, bàn tay run lên vì phấn khích.
Cô ấy nói: “Được, lần này chúng ta cùng đi.”