NHẶT ĐƯỢC ANH LÀ MÓN HỜI CẢ ĐỜI - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-04-22 13:15:08
Lượt xem: 599
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
17.
[Aaaa, cậu chạy nhanh thế làm gì chứ?]
[Chẳng phải lúc này là thời cơ tuyệt vời để vun đắp tình cảm à?]
[Cậu không hiểu rồi, đàn ông thì có gì quan trọng bằng kiếm tiền!]
Chuẩn luôn, vừa ra khỏi cửa thì trời bắt đầu mưa, càng lúc càng to.
Tôi giương ô lên, vừa khéo nhìn thấy một cặp đôi đang cãi nhau giữa mưa.
Đúng lúc thật.
Chàng trai ném phắt chiếc ô trị giá trăm ngàn tệ.
Sau đó tháo dây chuyền, gỡ đồng hồ, đập điện thoại, hét toáng lên: "Anh không thèm nhận sự chu cấp của em! Trả hết lại đây!"
Chậc.
Là sao chứ.
Đến ăn bám cũng không hiểu cách làm.
Anh ta quay người bỏ chạy.
Cô gái nhìn theo, chẳng nói gì, lặng lẽ rời đi.
Haizz, tôi đành cúi xuống nhặt ô, cẩn thận cầm lấy đồng hồ với dây chuyền, vừa làm vừa than: "Đừng để mưa làm hỏng chứ."
Hôm nay đúng là một trận mưa thế kỷ.
Chỉ trong vòng 500 mét, tôi đã gặp 5 người đàn ông đòi chia tay.
Có người không muốn làm thế thân, có người không chịu bị bao nuôi, có người lại than không quên được mối tình đầu.
Tôi rơi lệ nhặt đủ loại đồ hiệu.
Vẫn là con gái chịu chi cho con trai thì mới toàn đồ đắt thế này.
[Cậu nhặt kỹ chưa? Đưa đây tôi cất cho!]
[Lâm Nhiễm, trời mưa to thế, về nhà đi, về đi mà, để lại cho tôi một ít được không?]
[Một khu nhà giàu, gom đủ mọi thể loại tra nam trong truyện ngôn tình.]
[Lần trước ở hội sở, cả thành phố hội tụ đầy đủ nữ chính văn ngược.]
[Chữ to đề ngang: Tiểu thuyết ngôn tình – Bi kịch nhưng vui!!]
[Hahahahaha, tôi cười muốn rớt đầu luôn rồi!]
18.
Bởi vì đã được cấp cứu kịp thời nên không bị mưa làm hỏng.
Tôi lại nhờ người quen giúp bán sạch đống đồ kia.
Cầm tiền mới vào tài khoản, tôi đem đi đầu tư vào dự án mà Trì Dã từng nhắc tới.
Người đó là đàn anh tên Tôn Hạo.
Tôi không vòng vo: "Tôi và Trì Dã, thân thiết lắm."
"Tôi đầu tư cho anh 8 triệu, lấy 10% cổ phần. Thế là hợp lý rồi chứ?"
Anh ta lắc đầu, còn chưa kịp nói gì, tôi tiếp: "Vài hôm nữa, Trì Dã sẽ đầu tư cho anh thêm 20 triệu."
"Anh bạn của cậu ấy Kỷ Diên sẽ đầu tư thêm 10 triệu nữa."
"Anh à, tôi tin rằng hai năm nữa, anh nhất định sẽ thành công."
Tôn Hạo nhìn tôi rơm rớm nước mắt, cứ tưởng là do tôi thuyết phục được các khoản đầu tư đó.
Tôi nhíu mày: "Anh đừng như thế, cứ thẳng thắn tự nhiên đi."
Từ đó, toàn bộ số tiền trời cho trong tay tôi đã được tiêu hết.
Chơi cổ phiếu lãi được một triệu.
Cũng đủ để tôi sống tiếp hai năm nữa rồi.
19.
Cho nên dạo gần đây, tiến độ theo đuổi Trì Dã của tôi bước vào giai đoạn mệt mỏi.
Đến cả đám bình luận cũng phát hiện có gì đó sai sai:
[Dạo này bảo bối không còn chủ động tìm Trì Dã nữa hả?]
[Sao lại không? Mỗi ngày vẫn gửi tin chúc ngủ ngon mà?]
[Ơ kìa, theo đuổi người ta mà mỗi ngày chỉ nhắn một câu chúc ngủ ngon? Nếu bên kia mà đổ được thì đúng là gặp ma rồi.]
[Trì Dã: Ý cô là tôi rẻ mạt lắm à?]
Ai nói tôi chỉ gửi mỗi chúc ngủ ngon?
Tôi mở WeChat ra.
AAA – Không nổi nóng, chỉ phát tài: "Hôm nay lại gặp cậu trong tiết học tự chọn rồi, đẹp trai ghê, nhìn cậu xong tôi lại có động lực học hành luôn, ngủ ngon nha~"
Gửi xong là tôi lên thư viện học thật, dù gì thì vị trí đứng đầu khoa tôi cũng phải giữ cho chắc.
"Đi ngang sân bóng thấy cậu vừa ném quả ba điểm, ngầu dã man, ngủ ngon nè~"
Nói cho có vậy thôi, nhìn một cái rồi tôi chạy đi hỏi Trương Trạch tình hình phát triển phần mềm tới đâu rồi.
"Trong thư viện ai cũng nhìn cậu hết á, nổi tiếng quá trời, đúng là người tôi thích có khác, ngủ ngon nhé~"
Đèn thư viện vừa tắt là tôi về gọi điện cho Tôn Hạo, tám chuyện về thiết kế nhân vật nam trong game của ảnh.
[Ủa khoan, vậy là cậu theo đuổi người ta kiểu… tiện tay nhắc một câu à? Quá hời hợt rồi đó nha.]
[Chào mừng đến với chương trình “Bỏ mặc toàn tập.Chuyên mục: Học bá hệ câu cá, vừa gần vừa xa”!]
[Haha, mỗi ngày một câu, mà Trì Dã vẫn cứ nghiền ngẫm mãi.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/nhat-duoc-anh-la-mon-hoi-ca-doi/chuong-5.html.]
[Trì Dã ngày nào cũng sắp xếp "vô tình gặp", ngóng được em lên tiếng, đến cái bóng lưng của em cũng sắp hóa đá thành vọng phu rồi.]
[Cảm giác là… chỉ cần bảo bối nhà ta ngoắc tay một cái thôi, Trì Dã sẽ lập tức chạy tới liền ấy chứ.]
20.
Nhưng mà tôi đã rất nghiêm túc rồi mà.
Mỗi lần mở khung chat với Trì Dã, tôi đều sẽ nhớ, lại hôm nay đã gặp anh thế nào, mong ngóng xem anh sẽ trả lời thế nào, tham khảo lời của quân sư, vắt hết óc nghĩ cách để mở ra chủ đề, lại còn không được khiến người ta thấy phiền.
Tôi thật sự đã rất cố gắng.
Cố gắng đến mức một ngày không gặp Trì Dã là tôi thấy hoảng hốt, bồn chồn.
Vì một tin nhắn trả lời của anh ấy, tôi có thể nằm trên giường lăn lộn như con sâu.
Hôm đó, Trương Trạch bận lo chuyện tốt nghiệp, nên rủ tôi đi ăn trưa ở căn tin.
Anh ta còn đưa tôi chơi thử bản demo của game.
Tôi cầm lấy điện thoại, Trương Trạch đứng sát bên, cúi đầu giảng cho tôi nghe ý tưởng thiết kế.
Nhưng không hiểu sao, tôi luôn có cảm giác ai đó đang nhìn mình.
Ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp ánh mắt nóng rực của Trì Dã.
Anh ấy đã bước được một bước rồi, lại đột ngột quay đầu bỏ đi.
[Xong rồi xong rồi, yêu rồi đấy, kiểu này là giận không dỗ được đâu.]
Dương Tiểu An- 小安 (Dương Yến)
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!
[Trì Dã: Được thôi, thì ra tôi chỉ là phương án B của cậu, lựa chọn E, một nhân vật quần chúng không ai thèm để ý!]
[Mau đuổi theo đi! Trì Dã sắp tổn thương không gượng dậy nổi rồi đó!】
[Đừng cuống, bề ngoài thì quay lưng bước đi, nhưng thực tế bước chân chậm như con lười, chờ mỗi bảo bối nhà mình đuổi theo thôi~]
Tôi đúng là cuống thật, vội vàng đeo balo rồi chạy theo.
Ra tới con đường nhỏ vắng người, Trì Dã đột ngột dừng lại, tôi suýt chút nữa đ.â.m sầm vào.
Tôi bước tới trước mặt cậu ấy: "Trì Dã, cậu sao vậy?"
[Còn sao nữa, ghen đó]
[Hồi nãy mắt cậu ấy nhìn như muốn phóng ra lửa luôn rồi.]
[Cháy rồi? Ở đâu? Quần à?]
[Nhìn phát thèm, nhỏ vàng to đầu ghê thật.]
Trì Dã không nói gì, mặt nặng như chì.
Tôi giải thích: "Đó là đàn anh của tôi. Tôi chơi thử game anh ấy phát triển, góp ý giúp thôi."
Anh vẫn giữ bộ mặt lạnh tanh.
[Quân sư đâu, vụ này xử lý sao đây?]
[Có đây, lúc này hay là cậu hôn cậu ấy một cái đi?]
Hả?
Nhanh vậy luôn hả?
Nhưng lời quân sư lúc nào cũng có lý, nên tôi không nghi ngờ gì, nhón chân hôn lên má Trì Dã một cái: "Vậy giờ hết giận chưa?"
"Người tôi thích từ đầu đến cuối vẫn là cậu mà."
Toàn thân Trì Dã bỗng dưng cứng đờ, ánh mắt bối rối tránh né, mặt đỏ đến tận cổ.
[Tôi hét lớn trên giường luôn đó trời ơi!!]
[Gì vậy? Mới đó mà hôn thật rồi hả?]
[Xin lỗi xin lỗi, tôi gõ nhầm. Ý tôi là "hay là cậu nhẹ nhàng an ủi cậu ấy một câu".]
Mặt tôi nóng đến độ luộc trứng được.
Tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Giờ mới bảo đánh máy nhầm?
Con người sao có thể gây ra cái sai lầm to chà bá như thế chứ!
[Á á á! Đã hôn rồi thì giờ làm sao đây?]
[Lại là tôi! Mau nói với cậu ấy: còn giận là hôn cho nát luôn! Có khi Trì Dã đang đợi cậu chủ động đó!]
Tôi tất nhiên là rất nghe lời.
Thế là nhân lúc Trì Dã không để ý, tôi hôn thêm cái nữa: "Còn giận à? Vậy hôn cho nát môi luôn!"
Lần này, hàng mi anh ấy cũng run rẩy.
Nhìn tôi như không dám tin, môi mím chặt, nhưng đôi mắt thì lấp lánh.
Yết hầu trượt lên trượt xuống mấy lần, cuối cùng mới nghẹn ra một câu: "Tôi… không giận nữa rồi."
[Trời ơi, đáng yêu quá đi!]
[Ghi chú lại: thì ra đàn ông cũng thích bị cưỡng hôn nhẹ nhàng. Mình phải đi trói bạn trai thử xem sao.]
[Tui học được rồi. Đi mua roi da đây.]
[Hả? Mấy người có bạn trai hết rồi á? Tui nổi điên nha. T.T]
Đằng sau có người gọi Trì Dã: "Trì Dã, tai đỏ hết rồi kìa, bị bệnh hả?"
Anh hoảng hốt che tai lại: "Không có!"
"Ở đây làm gì vậy, sắp thi đấu rồi đó, đi thôi, nhà thi đấu!"
Trì Dã quay lại hỏi tôi: "Cậu sẽ tới xem tôi thi đấu chứ?"
Tôi gật đầu: "Tất nhiên rồi."
Anh ấy khẽ cười, bị đám bạn sau lưng vừa đẩy vừa trêu chọc, nhưng vẫn quay đầu liếc tôi một cái.
Ánh nắng đầu hè thật đẹp, gió nhẹ xào xạc.
Như thể nơi lồng n.g.ự.c tôi cũng bắt đầu gợn sóng lăn tăn.