NHẶT ĐƯỢC ANH LÀ MÓN HỜI CẢ ĐỜI - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-04-22 13:14:15
Lượt xem: 656

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

13.

Dù mai có lớp lúc 8 giờ sáng, nhưng tôi vẫn hào hứng đến mức không sao ngủ được.

Tôi nhắn tin cho đàn anh Trương Trạch: “Anh cứ tiếp tục làm game đi, em đầu tư cho.”

Anh ấy là người tôi quen khi học một môn tự chọn, từ năm nhất đã bắt đầu phát triển mấy game và tiện ích nhỏ.

Trương Trạch: “Hả? Em đang nói mớ à?”

Nhóm khởi nghiệp nhỏ của anh ấy có hơn mười người.

Lần trước họ bảo định làm một game xếp hình siêu khó, tôi còn thấy khá thú vị.

Ai ngờ anh nói bị bạn gái chia tay, đau lòng quá nên muốn nghỉ làm, chuẩn bị thi công chức.

Dù sao thì làm game cũng chẳng có tương lai.

???

Không hiểu nổi mấy người suốt ngày yêu đương thì nghĩ cái gì nữa.

Trước đây tôi từng lén nhờ thầy giáo giúp phân tích tiềm năng dự án, thấy đáng để đầu tư.

Chỉ tiếc lúc đó trong túi chẳng có đồng nào.

Tôi nhắn lại: “Em nói nghiêm túc đấy. Đầu tư cho anh 2 triệu, được không?”

Trương Trạch: “Em bị sốt à?”

Tôi: “3 triệu? Nhưng em lấy 60% cổ phần.”

Trương Trạch: “Em đang cosplay nhà đầu tư à? Em lấy đâu ra ngần ấy tiền?”

Tôi đành bịa đại: “Trì Dã đó, anh tra thử đi. Bạn trai em đấy.”

Rồi gửi liền một loạt ảnh chụp trang sức xa xỉ.

Ra ngoài đường, thân phận và địa vị đều là tự mình tạo ra cả.

Chẳng bao lâu sau, anh ấy nhắn lại: “Em gái à, thế sao còn đi xếp hàng mua trà sữa? Không hiểu nổi mấy người nhà giàu các em nghĩ gì luôn.”

14.

Trương Trạch bảo để anh suy nghĩ đã, tôi cũng chẳng để tâm lắm.

Dù sao mấy tuần nay tôi kín lịch, ngày nào cũng học từ sáng tới tối.

Kỳ lạ là, mỗi ngày tôi đều tình cờ gặp Trì Dã.

Lúc thì ở lớp học tự chọn, lúc lại đụng ở căn tin.

Không thì sân vận động, hoặc thư viện.

Dù chẳng hiểu tại sao.

Nhưng tôi vẫn chạy tới chào anh ta một cách đầy hào hứng.

Mắt lấp lánh như sắp phát sáng.

Dù sao thì mấy món đồ tôi nhặt được, cũng đã nhờ người bán hộ rồi.

Bán được cả đống tiền.

Trì Dã trong mắt tôi chính là tiền mặt biết đi.

Chỉ cần nhìn anh ta thôi tôi cũng thấy vui đến phát điên.

Hôm đó, Trương Trạch nhắn lại: “Anh đồng ý. Kệ mẹ tình yêu đi, anh quyết tâm phải làm nên chuyện.”

Ký hợp đồng xong, tài khoản tôi vẫn còn lại đúng 1 triệu.

Bà nội tôi từng dạy: tiền nhặt được phải tiêu sạch cho nhanh.

Tôi đang suy nghĩ xem có thể đầu tư thêm cái gì nữa thì một loạt bình luận bật ra:

[Cưng ơi, có phải quên mất là đang theo đuổi người ta không đấy?]

[Cái bánh hoa hồng cô tặng, cậu ấy để ở nhà cho dì giúp việc thử làm lại cả chục lần cho ra đúng hương vị đó!]

[Còn cái kẹp sách, cậu ấy cứ nhìn đi nhìn lại, vừa sờ vừa cười đấy biết không?]

[Chứ cô tưởng sao ngày nào cũng tình cờ gặp cậu ấy? Người ta cố ý hết đấy!]

[Nói là hạn chế liên lạc, chứ không phải cắt đứt hoàn toàn!]

[Ít ra cũng nên gửi tin chào buổi sáng, buổi tối gì đó tạo chút hiện diện chứ!]

Ờ ha.

Thân nhau hơn một chút, biết đâu lại moi được tin tức nào hay, truyền cảm hứng đầu tư chẳng hạn?

Nếu vậy.

Thì theo đuổi nhẹ thử xem sao.

Tôi lôi điện thoại ra, lướt cả đống nhóm tìm việc làm thêm.

Cuối cùng cũng tìm được nick của Trì Dã, vào xem nhật ký bạn bè.

Ồ, mai anh ấy đi đánh bóng rổ.

Tôi nhắn hai dòng: "Cậu mai có thi đấu bóng rổ à?"

Bên kia hiện đang nhập văn bản rồi lại tắt, rồi lại hiện.

Tôi tưởng anh ta đang định viết nguyên một bài văn.

Ai ngờ trả lời đúng sáu chữ: "Ừ. 5 giờ ở nhà thi đấu."

Tôi hỏi: "Tôi đến xem được không?"

Lại đang nhập văn bản, cả nửa ngày mới hiện lên: "Ừ."

Tối hôm sau, tôi mở điện thoại lên thấy anh ta nhắn: "Cậu đâu rồi?"

"Sắp bắt đầu rồi."

"Không đến à?"

"Thắng rồi."

"Rồi."

"..."

AAA Không nổi giận, chỉ lo phát tài: "Xin lỗi nhé, hôm nay tiệm trà sữa đông khách quá, tôi phải đi pha trà gấp."

"Mai cậu chơi game với bạn hả?"

Trì Dã: "Ừ, quán net CC, phòng VIP tầng thượng."

AAA Không nổi giận, chỉ lo phát tài: "Tôi đến xem được không?"

Trì Dã: "Tám giờ tối."

Tối hôm sau.

Trì Dã: "Lại đi pha trà nữa à?"

"Ê?"

"..."

Tôi vừa tắm xong, mệt đến mức mắt díp lại: "Xin lỗi nha, bạn tôi nhờ đi làm thêm thay ca gấp."

Trì Dã: "?"

Cố mở mắt nhìn nhật ký bạn bè của anh ta: "Mai cậu đi chơi golf hả?"

Bên kia hiện đang nhập văn bản.

Tôi nhanh tay gửi tiếp: "Thôi bỏ đi, mấy hội quán cao cấp đó tôi không vào được. Chúc cậu chơi vui vẻ nhé."

Trì Dã: "??"

Tôi đặt điện thoại xuống, nằm vật ra giường, ngủ một mạch tới sáng.

Dương Tiểu An- 小安 (Dương Yến)
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!

15.

Sáng hôm sau, mở mắt ra đã thấy mấy chục tin nhắn chưa đọc.

5:30

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/nhat-duoc-anh-la-mon-hoi-ca-doi/chuong-4.html.]

Trì Dã: "Hủy golf rồi."

"Chuyển sang thư viện."

"Khu tự học tầng ba."

6h30:

Trì Dã: "?"

"Vẫn chưa dậy à?"

"Thư viện 9 giờ mở cửa."

"Muộn nữa là hết chỗ đấy."

7h30:

Trì Dã: "Lại đi làm thêm rồi hả?"

"Không xem điện thoại à?"

9h00:

Trì Dã: "Thôi vậy."

"Chỗ trong thư viện bị chiếm hết rồi."

Tôi nhìn đồng hồ.

Đã 9 rưỡi.

Hôm nay là cuối tuần, không có tiết cũng chẳng có ca làm.

Ngủ quên mất.

Tôi vội nhắn lại cho Trì Dã: "Tôi dậy rồi nè, cậu còn đó không?"

Anh ta trả lời ngay lập tức: "Thay đổi kế hoạch rồi, Kỷ Diên rủ đánh game, ở nhà tôi, cậu tới không?"

Trái tim tôi đập loạn xạ: "Tôi đến được không?"

"Đợi ở cổng Tây."

Nửa tiếng sau, tôi vác theo cái balo to đùng, đứng bên cạnh chiếc Cullinan trước nhà Trì Dã.

Đưa cho anh ta một ly trà sữa: "Full đường, thêm nhiều trân châu."

Anh ta nhìn tôi thờ ơ, nhưng ánh mắt có chút bất ngờ: "Sao cậu biết khẩu vị của tôi?"

Tôi cười tít mắt: "Tôi thích cậu mà, tất nhiên sẽ để ý cậu rồi."

Trì Dã cúi đầu, cắm ống hút mà tay loay hoay mãi không xong.

[Một câu thích cậu làm ông anh này tay run bần bật.]

[Bề ngoài là đang uống trà sữa, chứ trong đầu đang nghĩ tên cho con rồi ấy chứ.]

[Trì Dã: Haiz, cô ấy bận làm thêm mà vẫn dành thời gian tới tìm mình. Mình đúng là người quan trọng nhất trong lòng cô ấy mà.]

16.

Tôi nhìn Trì Dã lóng ngóng tay chân.

Thật sự thấy dễ thương cực kỳ.

Khóe miệng không tự chủ được mà cong lên.

Anh ta hỏi: "Trên mặt tôi có gì à?"

Đặc biệt là dáng vẻ ngơ ngác lúc này, tim tôi bị đánh trúng một cái bụp.

Tôi lắc đầu: "Không có gì, chỉ là thấy cậu đẹp trai quá thôi."

Trì Dã khựng lại một nhịp.

Như thể không biết nên nhìn đi đâu, ánh mắt né tránh: "Cậu mang cái balo to đùng kia làm gì vậy?"

"Đi nhặt…"

Tôi kịp dừng lại, mỉm cười chữa cháy: "Vì gặp được cậu vui quá nên tôi cầm nhầm túi ấy mà."

Thực ra…

Tôi định đến khu nhà giàu lượm đồ.

Trì Dã thoáng sững người, rồi quay mặt sang hướng khác, có vẻ ngại.

Tôi tiếp tục: "Thật sự rất may mắn đó, được cậu mời đến, cậu không biết tôi vui cỡ nào đâu."

Vui thật.

Vì hôm nay lại là một ngày phát tài!

Trì Dã mím môi: "Chỉ là chơi game chung thôi, cậu phải vui đến thế à?"

"Đúng vậy! Chỉ cần ở bên cậu là tôi đã rất vui rồi!"

Anh là Thần Tài sống mà!

Mặt Trì Dã hơi đỏ lên: "Lâm Nhiễm, thật ra tôi… tôi không tốt như cậu nghĩ đâu."

Nhưng đầu óc tôi lúc này đã bay đi tận đâu rồi: "Trong mắt tôi, cậu là người tốt nhất! Tôi yêu cậu c.h.ế.t mất!"

Thật đó.

Tôi mà có bàn thờ ở đây là lập tức lập bài vị cậu lên thờ ngay.

Không có Trì Dã, sao tôi dám mơ mấy trăm triệu từ năm hai chứ?

Cổ phiếu tôi mua cũng nhờ anh ta mà lời gấp đôi.

Trên đường đi, tôi đã bắt đầu tính xem lần này tới đây liệu có lượm được gì nữa không.

Khu biệt thự rộng mênh mông, ngồi trên xe tôi tranh thủ ghi nhớ đường đi nước bước.

Đến phòng làm việc, Kỷ Diên thấy tôi thì mắt sáng rực lên: "Cậu đến rồi à?"

Trì Dã ho khan mấy tiếng, kéo tôi ngồi cạnh mình.

Lần đầu tiên ngồi gần con trai như vậy, chỉ cần cử động nhẹ là tay đã chạm vào người anh. Mùi hương thơm mát phảng phất quanh anh ấy.

Khiến người ta lâng lâng, tim đập loạn.

Tôi thậm chí phải lén lên mạng tra xem nguyên nhân tim đập nhanh bất thường là gì.

Ồ, do adrenaline tiết ra khi chơi game à?

Vậy thì tốt rồi.

[Cười c.h.ế.t mất, gọi dậy cũng không dậy nổi một người đang giả vờ ngủ.]

[Là rung động rồi, ánh mắt biết nói không giấu nổi đâu~]

[Cưng à, đừng tự lừa mình nữa! Thừa nhận đi, cưng cũng mê trai lắm rồi!]

Hở?

Tôi lén nhìn Trì Dã một cái, đúng lúc anh cũng quay sang.

Ánh mắt chạm nhau, tim tôi đập còn nhanh hơn.

Cả buổi chiều, tôi chơi game cùng hai người họ.

Là tay chơi vạn năng, tôi gánh họ tăng mấy bậc liền.

Tiện thể còn lắng nghe bọn họ tán gẫu.

Nói có một anh khóa trên tìm Trì Dã xin đầu tư, dự án là game hướng đến đối tượng nữ.

Trì Dã bảo công ty đầu tư mạo hiểm từng làm khảo sát, dự án là dạng đầu tiên trong nước, khá tiềm năng.

Kỷ Diên thì không quan tâm mấy, chỉ nói nếu Trì Dã đầu tư thì anh sẽ theo.

Tôi âm thầm ghi lại tên công ty.

Ăn tối xong chuẩn bị ra về, Trì Dã đứng dậy: "Để tôi đưa cậu về."

Tôi vội xua tay: "Không cần đâu, tôi tự về được."

Anh vẫn kiên quyết: "Chỗ này ở lưng chừng núi, khó bắt xe lắm."

"Không sao đâu, tôi có người quen, lát nữa gọi xe là được mà."

"Cậu cứ ở lại trò chuyện, tôi đi trước nhé."

Anh còn định nói gì đó, nhưng lúc nhìn ra thì trong phòng khách chỉ còn lại tàn ảnh của tôi.

Loading...